Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp - Chương 145
Cập nhật lúc: 2025-11-22 02:01:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi dọn dẹp xong bên ngoài, cô mò mẫm tìm chiếc rìu cạnh đống củi, bước đến căn phòng gần nhất trong sự hoảng loạn và sợ hãi của .
Cửa khóa cũng , vẫn còn cửa sổ dán báo ?
Cô đập cửa sổ vài cái trong khi những trong nhà đang la hét, dù đây cũng là phòng của hạ nhân, cửa sổ đều bằng vật liệu bình thường, cô dự định khi ở sẽ lắp cửa kính, nên đập mạnh chút đau lòng, ngược còn thể dọa .
Dỡ cửa sổ xuống, cô mà bước sang phòng bên cạnh, vẫn tháo cửa sổ như thế, chín cái cửa sổ ở chín phòng đều đập hết!
Khi cô nghiêm trang vứt rìu , trong sân vắng lặng đến nỗi chỉ còn tiếng vỗ cánh của bầy chim cành và tiếng rít của gió lùa.
Cô híp mắt, phủi bụi tay, lạnh giọng : " từng rèn luyện ở nông thôn, lực tay lớn, đừng các tay chân lẩm cẩm, cho dù con trai các tới cũng chắc thể lợi dụng ở đây."
"Các đơn vị chia nhà cho? Ha, coi là trẻ con ba tuổi dễ lừa gạt ? Ban đầu, những căn nhà đều là tài sản nhà nước, khác với nhà phúc lợi do đơn vị cấp. Sau khi nghỉ hưu các nên dọn ngoài, cho dù đó là đãi ngộ con cháu các nên hưởng, thì đơn vị công tác cũng hưởng ứng quốc gia trả nhà cho chủ, cũng nhất định sẽ đền bù sắp xếp phù hợp cho các ."
"Nếu nhận tiền bồi thường mà vẫn rời , thì các chỉ tham nhà của mà còn lợi dụng chiếm lợi ích của nhà nước, tính tình ác liệt!"
"Lại , và trai mua căn nhà , tất cả thứ trong đây đều thuộc về chúng . Hôm nay chỉ dỡ cửa sổ, ngày mai sẽ đến dỡ cổng, ngày mốt sẽ ném hết đồ của mấy ngoài đường, đó nữa, quan tâm các bao nhiêu tuổi, da mặt dày đến , sợ c.h.ế.t cỡ nào, ném hết cục cảnh sát cho xong!"
" cũng tin các đồng chí trong cục sẽ yên già chiếm đoạt tài sản của khác ?"
Mọi khỏi rùng , bà cụ trong phòng chính giậm chân một cái, cầm mảnh vải bông trắng thật dài tay, mở cửa ném lên xà nhà hành lang, hiệu cháu gái nhỏ lấy ghế con cho , hung hăng với An Tri Hạ: "Cô phá , nhất là phá luôn bộ xương già của nữa! cho cô , chúng ở nhà , thì chờ chân chạm đất !"
Con bé mới sáu bảy tuổi, cũng c.ắ.n răng giúp: "Người phụ nữ xa, cô còn , ép c.h.ế.t bà nội thì chờ cục cảnh sát !"
Mọi hoảng hốt, đây là con át chủ bài của bọn họ! Dù con xa đến thì cũng sợ gây rắc rối trong thời kỳ hỗn loạn . Cho nên chỉ cần bọn họ lấy cái c.h.ế.t bức bách, chủ nhà chẳng còn cách nào khác ngoài chịu thua, ngay cả đồng chí công an đến cũng đỡ nổi một chiêu của bọn họ.
An Tri Hạ mỉm kéo ghế xuống, bắt chéo chân gật gật đầu: "Ôi, bà đây là sợ khỏi cái cửa sẽ đối mặt với sự thật con cháu bất hiếu, cho nên chỉ thể đoàn tụ với ông nhà sớm một chút. Tiểu bối cũng cản, bà nhanh lên , lúc tan , để bọn nhỏ trở về chịu tang."
Bà lão sững sờ ghế đẩu, kéo dải lụa trắng: "Con bé thật là lòng đen tối, mà c.h.ế.t thì cô gánh một cái mạng, cô thể sống yên ? Con cháu cũng sẽ phiên tới cửa nhà cô đòi công đạo, đồng chí trong cục cảnh sát cũng mang cô giáo d.ụ.c đấy!"
Chillllllll girl !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-xinh-dep/chuong-145.html.]
", sai, sai." An Tri Hạ giơ ngón trỏ lắc đầu: "Đổ thừa chịu là các , chuẩn lụa trắng treo cổ là bà, đưa ghế là cháu gái ruột của bà, mà và những xung quanh đều sợ gây chuyện nên tránh xa một chút, chính bà sống mà còn đổ oan cho khác?"
" cũng sợ vạch mặt, , nếu con trai cháu trai của bà đến, lắm, bọn họ tìm thế nào thì sẽ tìm cấp của bọn họ như thế! Các cũng thể ỷ nhà xưởng trưởng, khoa trưởng, chủ nhiệm, tổ trưởng gì đó mà càn rỡ chứ?"
", cô ép c.h.ế.t." Trong lòng bà cụ run lên, vì đối phương hề sợ hãi, mà còn hưng phấn chờ bà treo cổ: "Mọi đều chứng cho đấy!"
" đúng đúng, cô là một con bé tính, nhiều tiền mua nhà như chút lòng nào? Nếu chúng chỗ để thì còn cần đổ thừa ở ? Ai chả thể diện, cô thương xót cho chúng ở thôi." Những khác nhao nhao cẩn thận hô từ cửa sổ.
"Rõ ràng chúng thấy cô đang ép thò cổ dải lụa trắng..."
"Ha, trong miệng các bao nhiêu câu là thật? Đồng nghiệp trong cục chỉ chú ý nhân chứng, còn chú ý vật chứng. Người khác ép và tự nhét đầu lụa trắng treo cổ, dấu vết cổ khác ." An Tri Hạ chậm rãi lắc lắc cây bút ghi âm trong tay, : "Hơn nữa, vẫn luôn ghi âm, để các đổ oan nha. Sao nào? Lụa trắng bày bên cạnh, ghế cũng giẫm lên , còn mau lên đường? Muốn mời thêm bạn cùng ?"
Bà cụ hít sâu một : "Cô, cô chắc chắn dám đúng ? Được, , treo cổ ở đây, để xem cô giải thích với nhà và cục cảnh sát như thế nào!" Nói bà thăm dò phía , khoé mắt thấy đều trốn trong nhà, còn cháu gái thì chút lo lắng nào, ngây thơ ngưỡng mộ .
Bà vòng cổ qua dải lụa trắng, hai chân run rẩy, hạ nổi quyết tâm đá ghế xuống.
"Chậc, bà thật đúng là bản lĩnh sợ hãi nha, lấy cái c.h.ế.t của để nhặt nhạnh chỗ cho đám , đáng ?" An Tri Hạ nhạo : "Cách là cách ngu ngốc nhất, đá ghế một cái, cổ kẹt lụa chỉ thể chờ khác cứu, thử nghĩ xem cảm giác hai tay bóp cổ khó chịu như thế nào, thở nổi, mặt đỏ tím tái, với cả, chắc bà đây cũng từng thấy qua treo cổ c.h.ế.t nhỉ?"
"Ở nông thôn từng thấy, khó chịu vì ngạt thở, đại tiểu tiện tự chủ , lưỡi thè dài, nhãn cầu như sắp lòi , đầu sưng phù xanh đen, xí lắm. Đảm bảo ai qua cả đời cũng thể quên!"
"Người ai thèm lau rửa sạch sẽ cho bà? Cũng chỉ quấn cái chiếu ném đống củi, đốt thành tro, cho bình, đào ngẫu nhiên một cái hố chôn thôi."
Đại tiểu tiện tự chủ?! Nhìn dáng vẻ hờ hững của An Tri Hạ, thật sự giống bịp bợm. Tuy rằng bà cụ chút tham lam hung hăng, nhưng coi trọng quần áo sạch sẽ chỉnh tề, thể cho phép rời mất mặt như ? Nhất định bà sẽ tức đến bật xác dậy mất!
Bà cụ tức giận ném lụa trắng sang một bên, run rẩy xuống ghế con: " sẽ dọn !"
"Được, cũng cần cho các thời gian mấy ngày." An Tri Hạ bước hai ba bước tới mặt bà cụ, duỗi tay gắt gao giữ bà , lúc bà định mở miệng c.h.ử.i bới, trực tiếp cho một viên cứu tâm hiệu quả nhanh , nhét tất lên, khiến cho ngất cũng .