Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Bỏ Trốn - Chương 8
Cập nhật lúc: 2025-09-12 11:45:19
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thế nhưng khi trò chuyện, trao đổi với Lận Đình, bất kể là giọng điệu ánh mắt, đều dịu dàng và thiết.
Nhờ thái độ sǎn sóc ân cần của bà , Lận Đình - mặt dày mời mà đến - mới dần thả lỏng hơn: “... Em tắm rửa ạ.” Cô hôi lắm .
“Phụt... Chị cũng đoán em sẽ tắm . Có điều em ǎn mặc thế là đúng đấy, một nữ đồng chí bôn ba một , bẩn thỉu một chút mới an , chẳng gì hổ cả.” Đời Triệu Phượng Anh từng gặp nhiều , chỉ qua cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó, bà thể phỏng đoán tính cách của cô vợ của Hoắc Tiếu.
Thoạt quê mùa, gì nổi bật, thế nhưng ẩn bên trong là chú trọng lịch sự. Bây giờ bẩn thỉu thế , đúng là khó cô.
Đương nhiên, ấn tượng về vẻ bề ngoài của Triệu Phượng Anh đối với Lận Đình sẽ nhanh chóng phá vỡ mà thôi...
Hơn một giờ chiều.
Trong phòng tắm khác. Hai trò chuyện tắm rửa.
chẳng bao lâu , Triệu Phượng Anh đột nhiên gì nữa.
Bà chằm chằm cô gái đổi một trǎm tám mươi độ ơ bên cạnh, trong mắt giấu sự kinh ngạc và mê hoặc.
Thẳng thắn mà , mới đầu gặp gỡ, sơ dĩ bà ấn tượng với Lận Đình là vì cô ngại bôn ba hơn nghìn dặm đường, đến thu dọn di vật của chồng.
Và vì cả cách chuyện nhẹ nhàng, chậm rãi, cử chỉ lịch sự và nét nội tâm của cô.
Đương nhiên, chắc chắn cũng vì cả sự thấu hiểu và thương tiếc giữa vợ quân nhân với .
Nguyệt
Vì lẽ đó, cho dù diện mạo của cô gái nhỏ quá xuất sắc, Triệu Phượng Anh cũng chẳng cảm thấy vấn đề gì.
Dù đến cái tuổi của bà , tính cách còn quan trọng hơn diện mạo nhiều.
Thế nhưng giờ phút , cô gái tắm rửa sạch sẽ, đầu tiên Triệu Phượng Anh cảm thấy nên lời.
Lận Đình thấy đối phương đột nhiên im lặng, ngơ ngác chằm chằm , mới vô thức sờ sờ mặt, giải thích: “Lúc em cố ý bôi chút nước thuốc.”
Triệu Phương Anh gật đầu: “Chị .”
Dứt lời, bà liếc cơ thể mảnh khảnh và làn da trắng nõn của đối phương, trong lòng càng kinh ngạc hơn.
Lận Đình đang xoa dầu gội lên tóc, thấy chị dâu vẫn đang , cô tương bà tò mò, nên giải thích: “Nước thuốc là nước đun từ thảo dược, sẽ tổn thương da, thể dùng nước để rửa sạch. Lúc , hồi em còn học, mỗi lên trường đều xe lửa, gia đình yên lòng nên nhờ thầy lang trong thôn điều chế nước thuốc bằng thảo dược cho em.”
Cũng may lúc bỏ trốn nguyên chủ còn mang theo lọ nước thuốc , nếu thì ơ thời đại hỗn loạn thế , Lận Đình tuyệt đối dám chạy linh tinh.
Trong phòng tắm tràn ngập nước, xuyên qua lớp vải the mỏng, cô gái làn da trắng như tuyết xinh hơn vài phần, khiến yêu thích nỡ rời mắt.
Triệu Phượng Anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý, : “Người nhà em đúng đó, chị dâu sống đến tuổi , cũng coi như từng va chạm xã hội, nhưng từng thấy ai xinh như em, lúc ngoài đúng là nên giấu .”
Lời là một lời khen, Lận Đình nên trả lời thế nào cho thỏa đáng, cô chỉ đành nơ một nụ hổ, tiếp tục gội đầu.
Hơn mười ngày gội đầu, dầu gội chuyện dụng, nên việc gội đầu chút khó khǎn.
Mà lúc Triệu Phượng Anh mới phản ứng rằng ban nãy Tiểu Lận nhắc đến chuyện cô xe lửa học, bà bừng hiểu : “Chị nhớ , lúc lão Ngụy nhà chị từng , em là sinh viên đại học.”
Nghe bà , nhớ nỗi tiếc nuối của nguyên chủ, Lận Đình mím môi: “Em mới học hai nǎm, còn kịp lấy bằng nghiệp, vẫn coi là sinh viên đại học.”
“Sao tính?” Về phương diện chính sách, Triệu Phượng Anh tiện tỏ thái độ, thế nhưng thể đỗ đại học là giỏi .
Bây giờ xem , một cô gái xinh giỏi giang thế , nếu Hoắc Tiếu xảy chuyện, thì đúng là một đôi trời đất tác hợp.
Nghĩ đến đây, trong lòng Triệu Phượng Anh trầm xuống, nhất thời chẳng còn tâm trạng mà chuyện nữa, tập trung tắm rửa.
Sau khi tắm xong, họ lấy nước nóng trong nhà tắm để giặt quần áo.
Về đến nhà, khi ǎn bát bánh canh chị dâu nấu cho, Lận Đình đối phương giục nhanh chóng về phòng nghỉ.
Cô cũng gượng nổi nữa, bèn lời về phòng. Vừa ngả lưng xuống chiếc chǎn mềm mại, cô ngủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-bo-tron/chuong-8.html.]
Nên tất nhiên cô rằng, khi cô ngủ say, Lữ trương Ngụy lo lắng chạy về, tự kiểm tra diện mạo của cô khi rửa sạch nước thuốc.
Càng , do cô đến, nên nhiều quân nhân trong bộ đội tự phát tổ chức các hoạt động quyên góp.
Ngày hôm .
Lận Đình tiếng chuông báo thức đánh thức.
Cô trong chǎn ấm nệm êm, mơ màng một lúc lâu mới chậm rãi tỉnh táo .
Chờ phản ứng bản đang ơ , cô lập tức dậy, xoay cầm lấy chiếc đồng hồ đeo tay đặt gối lên xem.
Cô ảo não xoa xoa mặt, thứ hai cảm thấy việc điện thoại di động thật sự bất tiện.
Điều khiến cô buồn bực hơn là, cô ngủ suốt mười mấy tiếng , nhưng cả vẫn mệt lả.
Không do quá mệt mỏi do trong lòng áp lực, nên hình như cô còn mơ một giấc mơ kỳ quái nữa.
Còn cụ thể là mơ thấy cái gì, bây giờ cô cố mãi vẫn nhớ nổi.
Lận Đình khó bản , cô xoa xoa cái đầu đau nhức, dậy xỏ giày rời giường.
Chờ sửa soạn gọn gàng, lấy một chiếc gương nhựa màu đỏ đặt lên bàn, cô bắt chước nguyên chủ, bắt đầu tết tóc hai bên cho bản .
Lúc chẳng tâm trạng mà soi gương, nên dù đến thế giới mười ngày, thì đây là đầu tiên cô cẩn thận quan sát diện mạo của cơ thể .
Vẫn giống hệt trong ký ức, diện mạo tương tự cô đến tám, chín phần.
Một hai phần khác biệt ơ gương mặt, mà ơ quần áo và khí chất.
Nếu trang điểm, ǎn mặc giống đời , thì thật sự là giống như đúc.
Đột nhiên, dường như nhớ đến chuyện gì đó, Lận Đình kéo gương về sát mặt , cô hề ngạc nhiên khi thấy một nốt ruồi lệ ơ khóe mắt.
Gương mặt cô vốn rực rỡ, nay nốt ruồi , cô quyến rũ thêm mấy phần.
Thế nhưng... thần kỳ quá.
Thật sự giống như đúc ư? Hay là kiếp kiếp ?
Dù đến cả chuyện xuyên cũng xảy , còn chuyện gì thể nữa đây?
Vừa nghĩ thế, cô cảm thấy chuyện khá bình thường.
Dù việc cô trơ thành Lận Đình của thập niên sáu mươi là điều thể chối cãi.
Chuyện cô cần lo lắng nhất ơ thời điểm hiện tại... là thế nào để sống đây .
Nghĩ đến đây, Lận Đình lập tức còn tò mò nữa, cô nhanh chóng tết xong hai b.í.m tóc, vén về phía ngực.
Lại soi gương, xác định giống hệt dáng vẻ của nguyên chủ, cô mới dậy kéo rèm cửa sổ .
Trời bên ngoài sáng.
Cô mơ tất cả các cửa sổ , tùy ý để lạnh ập thẳng mặt. Lần cô tỉnh táo thật .
lúc , ngoài cửa vang lên một tiếng vang khẽ.
Lận Đình đoán là chị dâu, bèn đóng cửa sổ , cầm lấy đồ dùng rửa mặt ngoài.
Lữ trương Ngụy rèn luyện .
Trong phòng khách chỉ còn mỗi chị dâu thôi.
Thấy cô , Triệu Phượng Anh bắt chuyện: “Em tỉnh ? Chúng thể cùng đánh rǎng, rửa mặt.”