Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Bỏ Trốn - Chương 47

Cập nhật lúc: 2025-09-13 04:44:34
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc cô mới khai, hề tin tưởng.

Thế nhưng khi Vương Tú Cầm thời gian lãnh đạo cao nhất qua đời, chuyện cặp song sinh long phượng con ruột của và những sóng gió trong mười nǎm tới...

Từng chuyện một, đều khiến tin .

Mãi một lúc lâu , Hoắc Tiếu cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi ơ đáy lòng, khàn giọng hỏi: “Cô ... theo trí nhớ đời của cô, khi Đình Đình rời , thì về nữa?”

Cả Vương Tú Cầm giống như rút sạch nước, cả vô cùng ủ rũ: “... .”

Nhận câu trả lời khẳng định, hai tay đang buông thõng bên của Hoắc Tiếu dần siết chặt thành nắm đấm, khóe miệng cũng mím chặt thành một đường thẳng.

Nếu trực tiếp gặp mặt Đình Đình, tiếp xúc với cô, lẽ Hoắc Tiếu cũng sẽ nghĩ cho cô.

bây giờ, thể khẳng định một cách chắc chắn rằng, Đình Đình loại đó.

Sự tôn trọng của cô dành cho , sự yêu thích của cô dành cho cặp song sinh long phượng giả, Hoắc Tiếu cảm thấy chút nǎng lực đó vẫn .

Cho nên, đời ... cô xảy chuyện ư? Nghĩ đến đây, nơi n.g.ự.c Hoắc Tiếu đau đớn vô cùng.

Sau đó cảm thấy may mắn, ít nhất, ít nhất bây giờ Đình Đình vẫn lành lặn, vẫn đang sống .

Về phần Vương Tú Cầm... chắc chắn thể thả cô một cách dễ dàng như thế , dù quá nhiều chuyện quá trọng.

thể giấu bí mật, nếu dùng chút thủ đoạn, thì cô sẽ khai sạch sót gì.

Trước khi rời , giao cho lão Hồ mới .

Tổ chức sẽ tổn thương cô , nhưng trong ít nhất mười nǎm tới, cô sẽ sống trong sự giám sát.

Vả , cǎn cứ theo những thông tin mà cô tiết lộ, nếu một việc thực hiện đúng cách thì sẽ...

, khi giao cho tổ chức thẩm vấn, rửa sạch những tiếng về Đình Đình mới .

Nghĩ đến đây, Hoắc Tiếu cụp mắt: “Thế cô từng nghĩ đến , nếu những chuyện về đời mà cô đều là sự thật, thì thể Đình Đình xảy bất trắc gì đó, nên mới thể về nữa.”

Vương Tú Cầm từng nghĩ theo hướng , cô vẫn luôn tin tương tin đồn mà bản , giờ thấy hỏi thì chợt ngừng , ngẩng đầu ngơ ngác Hoắc Tiếu.

Mãi một lúc lau , dường như hiểu ý nghĩa trong lời của Hoắc Tiếu, Vương Tú Cầm chợt bật vui vẻ. Cô cho rằng sơ dĩ rơi cảnh như hiện tại đều là của Lận Đình, cô ngừng lẩm bẩm: “Thế thì quá... quá mất thôi. Cô c.h.ế.t sớm hơn ... c.h.ế.t sớm hơn , quá...”

Hoắc Tiếu lập tức cau chặt mày, xoay xách cô dậy, đưa cô đến vǎn phòng đại đội, dặn dò lão bí thư trông kỹ cô .

Trong thôn mất tích, ít nhiều cũng đưa một lý do.

Cho nên việc thể giấu lão bí thư, còn cần ông mặt an ủi nhà Vương Tú Cầm.

, đến công xã một chuyến, gọi điện thông báo cho lão Hồ đến đón .

Chờ Hoắc Tiếu từ trấn về đến. Đồng hồ chỉ mười hai rưỡi trưa.

Điều đồng nghĩa với việc, chỉ còn nửa tiếng nữa thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-nang-dau-bo-tron/chuong-47.html.]

Lận Đình và Hồ Tú đều cho rằng bàn chuyện công việc nên chẳng ai hỏi nhiều, chỉ vội vàng dọn cơm.

Trên bàn cơm sủi cảo nhân bắp cải thịt lợn, ngoài còn thêm hai món mặn do thím ba Trương Mai Hoa đưa tới.

Hoắc Tiếu ǎn nhanh, chẳng qua cứ thi thoảng đưa mắt vợ đang bên cạnh.

Nguyệt

Sau vài như thế, Hồ Tú còn thầm nghĩ liệu bản nên bưng bát trốn xuống phòng bếp ǎn .

Lận Đình cũng thể chịu nổi nữa, vành tai cô ửng hồng, cô vội gắp cho mấy miếng thịt, sẫng giọng: “Anh ǎn nhiều một chút.”

Thấy vợ giận, Hoắc Tiếu cũng kiềm chế vài phần.

nhanh , dường như nhớ đến chuyện gì đó, hỏi: “Em Đại học Công - Nông - Binh ?”

“Hả?” Lận Đình câu hỏi bất chợt của chồng cho mơ màng: “Sao tự nhiên hỏi em vấn đề ?”

Cǎn cứ theo sự hiếu học đó của vợ, chắc hẳn cô tiếc nuối khi nhận bằng nghiệp đại học.

Lại , hai nǎm , khi các trường đại học đình chỉ hoạt động, nhiều nhạy cảm về chính trị đều đây chỉ là chuyện tạm thời, dù nếu quốc gia phát triển thì thể tài.

Hoắc Tiếu nhận thông tin từ Vương Tú Cầm, mãi đến chín nǎm , đến đầu nǎm 1977 mà đại học vẫn khôi phục.

Cho nên nghĩ, thể giúp Đình Đình tranh thủ một suất của Đại học Công - Nông - Binh.

Lận Đình: “Không ạ.”

Câu trả lời ngoài dự kiến, Hoắc Tiếu ngờ thái độ của vợ quả quyết như thế: “Em thấy tiếc khi kịp nhận bằng nghiệp ?”

Lận Đình uyển chuyển: “Tiếc chứ, nhưng cuộc sống vốn trắc trơ như thế, em giáo viên, bằng cấp hiện tại cũng đủ chứ nhỉ?”

Thật cô cảm thấy trong mười nǎm tới, nơi nào an hơn bộ đội cả, vả cô cảm thấy chất lượng của bằng nghiệp trường Đại học Công Nông Binh cao.

Hoắc Tiếu hề sự bǎn khoǎn và ghét bỏ trong lòng vợ, khi chắc chắn rằng cô đến Đại học Công Nông Binh học, thấy chút vui mừng.

Tuy bao dung và tôn trọng ý kiến của cô, nhưng đàn ông nào thích ôm ấp vợ hàng đêm cơ chứ?

Cho nên gương mặt hiện rõ nụ : “Với bằng cấp hiện tại của em, giáo viên cấp ba cũng .”

Lận Đình kinh ngạc: “Trong quân đội cũng trường cấp ba á?” Hoắc Tiếu: “Ở đơn vị mới của chỉ trường cấp hai thôi.” “Vậy khi đến đó em sẽ tranh thủ một suất giáo viên cấp hai.”

“Tốt.” Dù cũng hơn giáo viên cấp ba trong thành phố, một tuần vợ chồng chỉ gặp một .

Hồ Tú ở đối diện, khi hết đoạn đối thoại của con trai và con dâu, gương mặt bà hiện lên sự ghét bỏ... Bà còn tưởng sở dĩ con trai con dâu như là vì nỡ, ai ngờ chỉ vì hỏi cô một câu thế thôi ?

Ở cửa thôn đại đội Hướng Dương.

Bộ trưởng Hồ đưa theo bất cứ ai, tự lái xe đến đón Vương Tú Cầm.

Sau khi đón , thấy cũng gần đến giờ nên ông đợi ở con đường đầu thôn.

Quả nhiên, chẳng mấy chốc ông thấy một bóng dáng quen thuộc đạp xe xuyên qua màn tuyết trắng đầy trời.

Loading...