Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Dâu Góa Của Nam Chính? Nữ Phụ Độc Ác Từ Chối Tẩy Trắng - Chương 270: Vẫn là anh ấy có mặt mũi lớn thật!

Cập nhật lúc: 2025-12-14 16:45:09
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thời gian như thoi đưa.

Năm 1977, Thẩm Nam Sơ tham gia kỳ thi đại học, và xuất sắc vượt trội với thành tích đáng chú ý.

Mùa xuân năm 1978, khi vạn vật hồi sinh, Thẩm Nam Sơ chính thức trở thành một tân sinh viên năm nhất Khoa Khảo cổ của Đại học Bắc Kinh. Cùng năm đó, khi vượt qua kỳ thi lên lớp nghiêm ngặt, cô nhảy thẳng từ năm nhất lên năm ba, gây một tiếng vang nhỏ trong khuôn viên Đại học Bắc Kinh.

Đến năm 1979, Thẩm Nam Sơ một nữa tham gia kỳ thi nghiệp đại học sớm, và vượt qua một cách dễ dàng với thành tích ưu. Cùng năm đó, cô đăng ký tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học của Đại học Bắc Kinh, kết quả cũng gì bất ngờ, nhận với điểm cao.

Tốc độ học tập nhanh như tên lửa trở thành chuyện truyền tụng ở Đại học Bắc Kinh và thậm chí là cả giới giáo d.ụ.c đại học.

Cũng đều là sinh viên khoa Khảo cổ, Bùi Vân Chu chỉ thể con đường học thuật của chị dâu một phóng vút , cái tốc độ đó, đừng là đuổi theo, ngay cả đám bụi mà nó cuốn lên cũng sắp rõ nữa .

Tuy nhiên, Bùi Vân Chu hề nản lòng chút nào, tâm thái thoải mái.

Hắn thường với những bạn học đang với vẻ đồng cảm:

"Hai, so với chị dâu hai ? Đó là tự tìm phiền toái !"

"Hai cái đầu của họ , như lắp động cơ , khi vận hành lên thì cùng một chiều gian ."

"Những bình thường như chúng , vẫn là vững chắc từng bước, một bước một dấu chân thì hơn."

Hắn sớm chấp nhận sự thật phi thường của trai và chị dâu , và an nhiên tận hưởng nhịp độ học tập của riêng .

Phía nhà trường Đại học Bắc Kinh, đặc biệt là hiệu trưởng Lương Quốc Minh và chủ nhiệm khoa Khảo cổ Dư Hồng Bân, đối với "cục cưng" Thẩm Nam Sơ thể là nâng niu chiều chuộng hết mực, kỳ vọng nhiều.

Xét cho cùng, một nhân tài dị thường đến , khó gặp khó cầu, là ngôi hy vọng tương lai của ngành khảo cổ nước nhà, thậm chí là của cả đất nước.

Họ hiểu rõ, cây non càng cần những vườn đỉnh cao để vun trồng.

Khi những nghiên cứu sinh cùng khóa khác vẫn đang vùi đầu trong thư viện nghiên cứu khổ sở các lý thuyết cơ bản, lo lắng về việc chọn giáo viên hướng dẫn và định hướng nghiên cứu cho năm thứ hai, thì Lương Quốc Minh và Dư Hồng Bân sớm lo xa, từ lâu bắt đầu tìm kiếm nhân vật giáo viên hướng dẫn phù hợp nhất cho Thẩm Nam Sơ.

Ngựa Bá Nhạc .

Mục tiêu của họ rõ ràng và thống nhất, đó chính là giáo sư khảo cổ học đại thụ, học thức uyên bác, đức cao vọng trọng: Giáo sư Thâm Uyên.

Danh tiếng của Giáo sư Thâm Uyên trong giới khảo cổ thể là sấm động bên tai, là một học giả cấp quốc bảo đích thực.

Chỉ là những năm gần đây, ông gần như dồn hết tinh lực công tác thăm dò và nghiên cứu lăng mộ Ly Sơn, thường trú ở tuyến đầu khảo cổ, gió sương dãi dầu.

Mãi đến gần đây, vì tuổi cao, thêm tích lao thành bệnh, cơ thể phần chịu nổi, mới theo yêu cầu khẩn thiết của tổ chức và gia đình, trở về nhà ở kinh thành dưỡng bệnh.

Giáo sư Thâm tuy học vấn cao, tính tình khá chút kỳ quặc, đặc biệt những năm gần đây, ông một lòng lao các đề tài nghiên cứu trọng điểm, sớm tuyên bố rõ ràng là nhận hướng dẫn sinh viên, cảm thấy tốn tâm hao sức, lỡ thời gian nghiên cứu của .

Để vị "lão thần tiên" phá lệ, nhận lấy viên ngọc thô Thẩm Nam Sơ, Lương Quốc Minh và Dư Hồng Bân coi như xuống huyết bản, vắt óc suy nghĩ.

Hai đầu tiên trịnh trọng thư giới thiệu liên danh, liệt kê chi tiết quá trình học tập xem là "thần tích" của Thẩm Nam Sơ, trí nhớ siêu phàm, khả năng quan sát kinh thể hiện trong thực tiễn khảo cổ, cũng như tình yêu và sự kiên trì của cô đối với sự nghiệp khảo cổ.

Thư gửi , như đá chìm biển sâu.

Lương Quốc Minh yên nữa, quyết định chinh đến nhà bái phỏng.

Ông xách theo ít Long Tỉnh đặc cấp khó kiếm , gõ cửa ngôi tiểu viện thanh u cạnh Đại học Bắc Kinh nơi Giáo sư Thâm Uyên ở.

Thâm Uyên cũng ngăn ông ở ngoài cửa, khách khí mời ông thư phòng.

Trong thư phòng chất đầy sách vở, thác bản và các mảnh vỡ đồ gốm đủ loại, gần như còn chỗ đặt chân.

Lương Quốc Minh chào hỏi vài câu, vấn đề chính, khen ngợi Thẩm Nam Sơ thế thế nọ xuất chúng, là nhân tài khảo cổ trăm năm khó gặp, hy vọng Thâm lão thể...

Chưa hết lời, Thâm Uyên ôm n.g.ự.c ho sù sụ, thở yếu ớt :

"Quốc Minh , cho mặt mũi, xem bộ xương già của , từ Ly Sơn về, bác sĩ bảo tĩnh dưỡng, lao tâm."

"Dạy sinh viên? Hối, tâm thừa mà lực chẳng đủ ..."

Nói , ông chỉ góc tường một thùng mảnh thẻ tre chuyển về,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-thanh-chi-dau-goa-cua-nam-chinh-nu-phu-doc-ac-tu-choi-tay-trang/chuong-270-van-la-anh-ay-co-mat-mui-lon-that.html.]

"Cậu xem, những bảo bối , còn chẳng tinh lực để chỉnh lý, thấy là phát sầu."

Lương Quốc Minh thế, cơ hội đến !

Ông lập tức biểu thị thái độ:

"Thâm lão, sức khỏe của ngài là quan trọng! Những việc linh tinh thể phiền ngài? Để ! giúp ngài chỉnh lý!"

Thế là, vị hiệu trưởng Đại học Bắc Kinh đàng hoàng, cái buổi chiều hôm đó xổm trong thư phòng của Thâm Uyên, đeo kính lão, cẩn thận đối chiếu hiệu, chỉnh lý những mảnh thẻ tre đầy bụi bặm , mỏi đến đau cả lưng.

Thâm Uyên thì ở một bên nhàn nhã nhấp , thỉnh thoảng chỉ điểm một hai câu:

"Ơ, đúng , mảnh đó thuộc phần 'Dật Chu Thư'... cẩn thận đấy, dễ vỡ lắm."

Lúc về, Thâm Uyên vỗ vai Lương Quốc Minh, cảm thán:

Vân Vũ

"Quốc Minh , vẫn là thương ông già . Hôm nay khổ , chuyện sinh viên đó... để nghĩ thêm, nghĩ thêm."

Lương Quốc Minh lập tức cảm thấy, cửa !

Khổ sở uổng phí!

Hê hê~~~

Quả nhiên, vẫn là ông xuất mã !

...

Vài ngày , chủ nhiệm khoa Dư Hồng Bân cũng xuất kích.

Ông mang theo một bản mộc bản bi quý hiếm thăm hỏi.

Thâm Uyên thấy bi , mắt sáng lên một chút, nhưng Dư Hồng Bân nhắc đến Thẩm Nam Sơ và chuyện bái sư, lập tức than thở dài ngắn.

Ông chỉ một đống mảnh vỡ đồ gốm chờ sạch, đầy bùn đất mang từ Ly Sơn về, chất ở sân:

"Tiểu Dư , xem cái sân của , loạn đến mức thể tiếp khách ."

"Những mảnh gốm , ghi thông tin tầng địa chất quan trọng, lập tức sạch, phân loại, vẽ hình, nhưng tay đây, dạo cứ run run, thật sự nổi công việc tỉ mỉ ..."

Dư Hồng Bân , thể để học giả cấp quốc bảo phiền tâm vì chuyện lặt vặt thế ?

Ông lập tức xắn tay áo lên: "Thâm lão, ngài yên tâm! Việc quen! Giao cho !"

Thế là, vị chủ nhiệm khoa Khảo cổ Đại học Bắc Kinh, xổm trong sân nhỏ nhà Thâm Uyên, cầm chiếc bàn chải nhỏ, cái xẻng nhỏ, từng chút từng chút sạch bùn đất các mảnh gốm, phân loại cẩn thận theo kiểu dáng, hoa văn, còn vẽ phác thảo sự "chỉ đạo" của Thâm Uyên.

Vất vả cả ngày trời, Dư Hồng Bân nhem nhuốc đầy bụi đất.

Thâm Uyên ở một bên tay bưng tách tới lui, thỉnh thoảng bình luận:

"Ừ, cái chân lịch đó xếp sang bên ..."

"Nét vẽ trong bản đồ nên trôi chảy hơn chút..."

Kết thúc, Thâm Uyên hài lòng đống mảnh gốm chỉnh lý sơ bộ, với Dư Hồng Bân:

"Tiểu Dư, vẫn là chuyên nghiệp! Giúp đại đại mang ơn !"

"Cô sinh viên đó... ừ, đúng là một cây non , sẽ cân nhắc thêm."

Dư Hồng Bân lập tức tâm hoa nở rộ, cảm thấy ánh bình minh ở phía .

Không tồi tồi, vẫn là mặt mũi lớn thật!

 

Loading...