Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 96 - Lại Tìm Tới Cửa
Cập nhật lúc: 2024-04-18 16:42:46
Lượt xem: 2,925
Chu Hiểu Phượng không biết cãi nhau như thế nào cả, lúc đối mặt với Chu Hiểu Hồng, cô ấy tức tới khó thở cũng không nói ra được lời quá phận nào.
Từ nhỏ tới lớn Chu Hiểu Phượng đều chán ghét Chu Hiểu Hồng.
Người phụ nữ tên Chu Hiểu Hồng này trộm lấy đi của cô không biết bao nhiêu thứ, không phát hiện đành tự nhận mình xui xẻo, phát hiện ra thì Chu Hiểu Hồng liền bắt đầu khóc lóc náo loạn, nói rằng mình không cẩn thận lấy nhầm, làm Chu Hiểu Phượng hận tới ngứa răng ngứa lợi.
Có một lần Chu Hiểu Phượng làm lớn chuyện tới mức sắp đưa cô ta tới đồn công an, nhưng mà người mang họ Chu trong thôn không ai đồng ý cả, đều mang họ Chu, đều là thân thích, tìm hướng khoan dung độ lượng mà đi, không thể làm tới mức mất hết thanh danh, cho dù có đánh gãy tay thì xương cốt vẫn gắn liền với gân mà.
Khi đó dáng người Chu Hiểu Phượng nhỏ, cũng rất dễ lừa, sau mỗi lần Chu Hiểu Hồng đều xin lỗi đều làm ra vẻ hai chị em tốt mà lấy lòng cô mấy ngày, sau khi dỗ dành tới khi Chu Hiểu Phượng tin là thật thì sau đó lại bắt đầu làm chuyện xấu.
Bây giờ Chu Hiểu Phượng sẽ không bao giờ tin lời Chu Hiểu Hồng nói nữa.
Cô đang ngóng trông ôn thần này lấy chồng và ra khỏi thôn của bọn họ.
“Chu Hiểu Phượng! Chẳng phải cô cũng là đứa không biết xấu hổ hay sao?” Ngữ khí nhu nhược ủy khuất của Chu Hiểu Hồng lúc này bắt đầu thay đổi, đề cao âm lượng lên: “Tôi cùng lắm cũng chỉ phạm một cái sai lầm nhỏ, đúng vậy, có một số tằm lớn bị chết, nhưng mà cô thì sao, tôi nghe nói cô cắt hỏng vải đỏ anh TQ đưa tới rồi.”
“Mấy con tằm đó c.h.ế.t đáng giá bao nhiêu tiền đâu? Nhưng còn chỗ vải đỏ đó tốn bao nhiêu tiền? Cô còn có mặt mũi mà mắng tôi? Những mảnh vải đỏ đó là do anh TQ cực khổ kiếm về, cô làm uổng phí bao nhiêu tâm huyết của anh ấy?”
“Cô mới xấu xa không biết xấu hổ!”
“Chị mới là đồ không biết xấu hổ!”
Hai mắt Chu Hiểu Phượng đỏ lên, trừng mắt nhìn Chu Hiểu Hồng trước mặt, Chu Hiểu Hồng cũng không cam lòng yếu thế, hai người giương cung bạt kiếm, thiếu chút nữa là lao vào đánh nhau rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-96-lai-tim-toi-cua.html.]
Tô Hiểu Mạn chống nạn đi ra: “...”
Chu Hiểu Phượng nhìn thấy cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút: “Chị Hiểu Mạn.”
Chu Hiểu Hồng thấy có người khác ở đây, đôi mắt bắt đầu phiếm hồng, lại biến thành bộ dáng nhu nhu nhược nhược như bông hoa trắng nhỏ dễ bị bắt nạt, bởi vì cô ta xinh đẹp, không ít đàn ông trong thôn thích bộ dạng này của cô ta, “ Hiểu Phượng, sao em có thể làm như vậy…”
Đang nói thì nhìn thấy gương mặt của Tô Hiểu Mạn, thần sắc Chu Hiểu Hồng biểu hiện ra vài phần khác thường, người phụ nữ xa lạ xinh đẹp này, hẳn là người xứ khác tới trong thôn bọn họ để học tập, nhưng mà thật sự cô quá xinh đẹp.
Người phụ nữ này còn đẹp hơn cả hoa đào tháng ba vài phần, vừa có khí chất lại tự nhiên hào phóng, không giống như một cô gái lớn lên trong thôn quê chút nào cả, có lẽ là thanh niên trí thức từ trong thành phố tới, trông có vẻ rất phóng khoáng, giống như là tiểu thư khuê các được gia đình chăm sóc nuôi dạy tỉ mỉ.
Sắc mặt Chu Hiểu Hồng bỗng dưng xuất hiện vài phần ghen ghét sinh ra dữ tợn, đối phương xuất hiện làm cô ta xinh ra cảm giác nguy cơ mãnh liệt, Chu Hiểu Hồng rất chán ghét những cô gái xinh đẹp, còn đặc biệt ghét những người xinh đẹp hơn cô ta.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
“Dựa vào cái gì mà các cô có thể nuôi? Các cô thật quá đáng.”
“Những con tằm đó là do tôi nuôi nấng trước, hiện tại đã sắp kết kén rồi bắt đầu đuổi tôi đi, thật quá đáng.” Đôi mắt Chu Hiểu Hồng phiến hồng, làm ra vẻ đã chịu nỗi ủy khuất cực kì lớn.
Tô Hiểu Mạn nhìn cô ta chăm chú: “Tôi nghe được chuyện của cô ở chỗ chị Thuận, lúc tằm còn nhỏ thì do chị Thuận cực khổ nuôi dưỡng, cô mới tới đây nuôi được mấy ngày? Mới mấy ngày thôi đã xảy ra chuyện rồi, cô còn không biết xấu hổ tới đây đòi chia sao?”
“Chờ tới khi kết kén, nên chia cho tôi thì vẫn phải chia cho tôi, dựa vào đâu mà tôi làm việc không công cho chị ta?”
Chu Hiểu Phượng nghiến răng nghiến lợi nói: “Trước đó chị làm bao nhiêu ngày thì tính cho chị bấy nhiêu.”
“Sau khi kết kén rồi xem chất lượng xong còn phải chia cho tôi một phần,”
Chu Hiểu Phượng thật sự cảm thấy người trước mặt này quá đáng giận: “Chị cũng chẳng nuôi được mấy ngày, chị còn không biết xấu hổ mà đòi chia cái này à?”