Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 473 - Đứa Trẻ Nào Cũng Vậy
Cập nhật lúc: 2024-04-20 11:56:23
Lượt xem: 1,662
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, sau đó bắt lấy đồng chí nhỏ Tạ Nghiên đang bò tới bò lui như con sâu. Tiểu Thạch Đầu giãy dụa trong lòng n.g.ự.c mẹ ruột mình một lát, bỗng nhiên nhóc lại cảm thấy mình có hơi đói bụng nên đành phải từ bỏ, nằm yên không bò nữa.
Trong miệng bắt đầu ồn ào kêu “Y y a a” thể hiện rằng mình đang đói bụng.
“Giống hệt như cha nó, ăn rõ là nhiều. Bú sữa cũng nhiều hơn em gái nó nữa, b.ú xong rồi sữa thì lúc sau vẫn đòi ăn thêm nữa. Ăn xong lại ngủ, ngủ dậy lại ăn tiếp, lúc chán thì lại bò tới bò lui.”
Liễu Thục Phượng dỗ dành Tiểu Dao Dao trong lòng ngực: “Trẻ con mà, đứa nào cũng đều như vậy hết.”
“Lúc còn nhỏ con cũng như vậy mà.”
“Chẳng qua là khi còn nhỏ con có nhiều anh trai, mấy thằng nhóc đều tranh giành nhau đòi bế con hết.”
……
“Dao Dao ngoan hơn nhiều, có người bế thì con bé liền vui vẻ, còn thích nhìn mẹ mình nữa.”
Tới mùa hè năm 77 đã bắt đầu có vài lời đồn đãi rằng kỳ thi đại học sắp được khôi phục, tất cả mọi người đều bàn tán sôi nổi. Cho dù là học sinh công nhân trong thành hay thanh niên trí thức ở nông thôn cũng đều xôn xao mãi không thôi.
Tô Hiểu Mạn đã sớm biết rằng bây giờ sẽ khôi phục kỳ thi đại học, nhưng cô cũng không định tham gia thi đại học. Cô đã từng học đại học một lần rồi, học thêm một lần nữa cũng chẳng có ích gì mấy. Hơn nữa cuộc sống hiện tại ở đoàn hát nhảy cũng không tệ cho lắm.
Tới tháng mười, tin tức xác nhận việc tiến hành tổ chức thi đại học hoàn toàn được công bố. Trong khoảng thời gian ngắn, đoàn người chạy tới hiệu sách để mua sách giáo khoa và tư liệu học tập nối liền không dứt.
Nghe nói trong đoàn hát nhảy có vài người muốn tham gia thi đại học chưa mua được tài liệu tham khảo, Tô Hiểu Mạn liền tặng cho họ một ít tài liệu ôn tập mà Tạ Minh Đồ tự tay ghi chép để cho bọn họ mang về nhà chép lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-473-dua-tre-nao-cung-vay.html.]
Những tài liệu này đều cực kỳ quý giá, bởi vậy mà Tạ Minh Đồ đã được trao tặng danh hiệu “anh rể tốt nhất trong đoàn” đầy vinh dự.
Hơn nữa, cuối cùng nhờ chỗ tài liệu đó mà không ít người đã thi đỗ, tới cuối năm, Tô Hiểu Mạn được không không ít người tới tặng quà cảm ơn.
Đồ ăn bánh kẹo cái gì cũng có, còn có không ít đồ chơi dành cho trẻ nhỏ, có thể cho bạn nhỏ Dao Dao mỗi ngày chơi một món.
Cuối năm anh hai nhà họ Khương Khương Lôi Ngạn tới nhà cô chơi một chuyến. Thế nhưng cho dù đã ở chỗ này của bọn họ hơn nửa tháng thì anh cũng vẫn không hề gặp được bạn đời tương lai của mình, thời gian nghỉ của anh cũng không bao lâu nên cuối cùng đành phải hậm hực mà rời đi.
“Sang năm anh sẽ đến tiếp, chung quy là anh đâu thể cứ mãi độc thân một mình như thế được?!”
Khương Yến Đường thi đỗ vào khoa văn của một trường đại học ở thủ đô. Sau khi gặp được hai vợ chồng Tạ Minh Đồ anh ta cũng không nói chuyện gì nhiều, chỉ giống như người xa lạ mà nói vài câu “Hai người ăn sao? Ăn rồi” linh tinh vô nghĩa.
Sau đó thì Tạ Minh Đồ ghen. Anh học tập chị ba Khương, cũng ấn Tô Hiểu Mạn vào góc tường mà hôn.
Tô Hiểu Mạn đạp anh vài cái.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Thực ra thì Khương Yến Đường cũng có hỏi vài câu về tin tức của Trương Lị Lị, Tô Hiểu Mạn nói cho anh ta rằng Trương Lị Lị đã kết hôn, tin tức này là do Liễu Thục Phượng kể cho cô nghe. Bà nói Trương Lị Lị gặp được một đồng chí quân nhân giải ngũ chuyển nghề vừa về lại trong huyện, hai người tình đầu ý hợp nên đã mau chóng kết hôn, hiện tại cô ấy cũng có thai rồi.
“Người trẻ thời nay đúng là làm cái gì cũng đều nhanh hết.”
Hai vợ chồng Liễu Thục Phượng và Tô Quốc Đống ở thủ đô chơi hơi nửa tháng, Tô Hiểu Mạn dẫn bố mẹ mình đi tới tất cả các địa danh nổi tiếng để tham quan. Lúc hai vợ chồng trở về còn mang theo một đống lớn đặc sản ở bên này.
Đương nhiên, trong mắt hai vợ chồng Liễu Thục Phượng thì mấy thứ đặc sản này đều không phải thứ gì quá quý giá, thứ quý giá nhất chính là những tấm ảnh mà bọn họ đã chụp lại làm kỷ niệm.
Cả hai người đều gấp không chờ nổi muốn về trong thôn rồi đi khắp nơi khoe khoang một phen.