Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 432 - Châm Cứu
Cập nhật lúc: 2024-04-19 22:16:44
Lượt xem: 1,783
Tay trái Khương Ninh Phong bị thương, quân y trong đội nói với anh ấy, cho dù sau này có thể khôi phục lại được, cũng không thể hoạt động tự nhiên như bình thường được, đương nhiên là anh không thể tiếp thu đáp án này được, có thầy thuốc già chỉ điểm cho anh ấy, nói rằng có vị danh y rành việc này, nếu không ngại thì anh ấy đi tìm thử xem.
Thầy thuốc già không nói thêm gì, chỉ đi tới một đạo quán tìm người.
Sau khi thầy Quan chuyển tới sống cùng bọn họ, trong mắt đám hàng xóm, biến hóa lớn nhất của nhà bọn họ không phải là thứ khác, mà là hương thịt truyền ra càng nhiều, đám đàn ông đều là hít hương mà không nếm thịt nên không vui, Quan Chấn Nhạc rất thích ăn thịt, đặc biệt là món thịt vụn trộn mì ông nghiên cứu ra, cho dù là Tô Hiểu Mạn thì cũng có thể ăn hết một tô bự.
Tạ Minh Đồ lại càng không cần phải nói, số thịt vụ tích cóp ăn bảy ngày của Quan Chấn Nhạc, bị anh ăn một miếng hết tất.
Quan Chấn Nhạc líu lưỡi: “Cái thằng thùng cơm này!”
“Cậu ăn hết sạch thịt vụn tôi chế biến đặc biệt rồi?!!”
Tạ Minh Đồ nhướng mày: “Chính thầy bảo con ăn tùy ý.”
Quan Chấn Nhạc: “Xem ra tôi phải mang bàn tính ra mới được, tính xem để nuôi cậu thì đến tột cùng một tháng phải tốn bao nhiêu tiền.”
“Vợ cậu nuôi cậu không dễ dàng chút nào.”
Tạ Minh Đồ: “Con nuôi Mạn Mạn.”
Quan Chấn Nhạc: “Cậu cứ nuôi tốt cái bản thân cạu đi đã.”
“Ngày mai con và thầy cùng nhau khai trương đi.”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tô Hiểu Mạn : “...”
Khai trương theo lời Quan Chấn Nhạc nói đó chính là làm nghề y rồi tích cóp phiếu gạo và phiếu thịt, thầy thuốc Cốc chuyên trị những bệnh nghiêm trọng nguy hiểm, có cút danh tiếng trong thành phố, trước kia mỗi tháng Quan Chấn Nhạc khai trương mấy ngày là đủ để bản thân ăn cả tháng, ngoài ra còn không ít người đã từng được chữa khỏi bệnh, ngày lễ ngày tết sẽ tặng ông chút lễ vật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-432-cham-cuu.html.]
Ngày tháng của thầy Quan sống vô cùng dễ chịu, sẽ không dễ khai trương tí nào.
Lúc này Quan Chấn Nhạc có một trái tim nhân từ của người thầy, cho rằng phải nuôi thằng đệ cho tốt, người thầy như ông cũng phải chăm chỉ lên, đến khám bệnh tại nhà để kiếm tiền khám bệnh và phiếu gạo.
Không chỉ là vì để hai thầy trò có những ngày tháng ăn thịt thường xuyên, mà càng muốn mượn cớ này để rèn luyện cho học trò.
Thời gian Tạ Minh Đồ nhàn rỗi, lại bị bắt đi xem bệnh cùng Quan Chấn Nhạc, thời gian ở bên vợ lại ít đi một chút, may mắn là không có bớt đi quá nhiều.
Chò dù là Quan Chấn Nhạc đã chăm chỉ lên, thì ông vẫn lười biếng như cũ, nếu mấy bệnh nhỏ nhỏ bình thường mà tới tìm ông, căn bản là ông sẽ không thèm phải ứng, trực tiếp bảo người ta tới bệnh viện, loại phiếu thịt và phiếu gạo tầm thường này ông không muốn kiếm.
Ông là thần y có mục đích có lí do!
Cũng bởi vì mỗi lần chữa chỉ nhận mấy căn bệnh nguy hiểm và khó chữa, bởi vậy mỗi lần sau khi bọn họ chữa bệnh trở về, Tô Hiểu Mạn có thể được nghe những câu chuyện xưa kì kì quái quái, thật sự có rất nhiều những căn bệnh lạ, cũng có người giặt quần áo bị phai màu nhiễm đen bàn tay nên hoài nghi liệu có phải mình không sống được lâu nữa không khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Kiếp sống của thầy thuốc vô cùng thú vị.
Ở nhà Tô Hiểu Mạn cũng lật xem mấy quyển sách y, dò hỏi Quan Chấn Nhạc xem mình có thiên phú học y hay không, sau khi Quan Chấn Nhạc dạy cô hai lần để kiểm tra, lắc lắc đầu với cô, khiến cô hoàn toàn từ bỏ “yêu thích” học y.
—- căn bẳn chưa từng yêu thích.
Quan Chấn Nhạc muốn dạy Tạ Minh Đồ cách châm cứu, Tạ Minh Đồ đã sớm thuộc làu các vị trí của các huyệt vị, anh liền lấy châm thử cắm lên người mình, Tô Hiểu Mạn hoàn toàn không muốn thấy một màn này, mỗi lần Tạ Minh Đồ luyện cắm châm, cô sẽ tìm một chỗ ngồi tránh đi.
Bằng không sẽ khiến cô sinh ra những liên tưởng kì kì quái quái.
Thời tiết ấm dần lên, ngõ nhỏ không còn bị gió bắc tàn sát bừa bãi nữa, xuân đã về, trên mặt đất, trên các cành khô mọc đầy những mầm xanh, những đứa trẻ vốn rúc trong nhà trong sân, vui sướng chạy ra ngõ nhỏ đùa nghịch đuổi bắt với bạn bè, thỉnh thoảng còn có tiếng nhắc nhở của người lớn.
“Nhìn đường, cẩn thận bị ngã đấy!”