Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 371 - Xoa Mặt

Cập nhật lúc: 2024-04-19 21:54:30
Lượt xem: 2,352

Đến nỗi hiện tại Khương Yến Đường ở cái liên đội nào, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ đều không tìm hiểu qua, đương nhiên, lúc này Tô Hiểu Mạn nhớ tới Khương Yến Đường chủ yếu vẫn là do lòng hiếu kỳ.

Ngay cả Khương Yến Đường cũng không trở về thôn Kiều Tâm, vậy thì anh ta và nữ chính Trương Lị Lị còn có khả năng đến với nhau hay là không?

Tô Hiểu Mạn: “...”

Lần trước cô về trong thôn xem qua, hiện tại nữ chính Trương Lị Lị đang nỗ lực nuôi tằm ở trong thôn, tựa hồ cô ta từng hỏi thăm về chuyện của Khương Yến Đường, nhưng sau khi biết hắn đi tòng quân thì chỉ thở dài một hơi, lộ ra ánh mắt đau thương.

Có lẽ mấy năm sau bọn họ còn có thể gặp lại nhau. Khẳng định lúc đó Trương Lị Lị sẽ làm buôn bán, còn Khương Yến Đường … Tô Hiểu Mạn cảm thấy Trương Lị Lị hoàn toàn không cần treo cổ mãi trên cái cây Khương Yến Đường này, thập niên 70 - 80 đúng là thời kỳ suy diễn cuộc sống nhân sinh rất thần kì, nhân tài ưu tú ùn ùn không dứt, nhiều người phất nhanh vượt qua giai cấp lại càng nhiều không kể xiết.

Chậc, lúc này chuyện của bọn họ hoàn toàn không có liên quan tới cô và Tạ Minh Đồ.

Quá dễ làm việc mà,

Tô Hiểu Mạn ôm cổ Tạ Minh Đồ, nói cho anh một chuyện rất là bi thương: “Sau khi chúng ta làm hai lần tiệc rượu kết hôn, tiền trong túi hết sạch, túi còn sạch sẽ nhẵn bóng hơn cả mặt.”

Tạ Minh Đồ cười hôn cô: “Về sau anh sẽ nỗ lực kiếm tiền cho Mạn Mạn.’

“Đương nhiên phải nỗ lực kiếm tiền.” còn phải kiếm tiền mua sữa bột cho con cái.

*

Lễ trừ tịch này Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ không có về trong thôn Kiều Tâm, mà cùng ăn tết với ông bà nội Khương, Tô Hiểu Mạn đi mua hàng tết cùng với bà nội Khương, chuẩn bị cơm tất niên, ngay cả con thỏ lúc trước Tô Hiểu Mạn nuôi, cũng đã biến thành thịt thỏ xào.

Đáng giá nhắc tới, là hai con thỏ này bị thỏ sát thủ – bạn học Tiểu Đồ tự tay giải quyết sạch sẽ.

Anh g.i.ế.c thỏ thật sự nhanh nhẹn với sạch sẽ vô cùng.

Chính bản thân Tô Hiểu Mạn cũng không so sánh được/

Chẳng qua sau khi xem anh g.i.ế.c thỏ xong, Tô Hiểu Mạn bắt đầu hơi cảm thấy không thích hợp…

Không đúng, cô nuôi hai con thỏ này, chẳng phải là vì biểu diễn màn g.i.ế.c thỏ cảnh cáo trước mặt anh hay sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-371-xoa-mat.html.]

Vì sao lại là tự tay người này giết?

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Tô Hiểu Mạn lén lút chạy tới trước mặt con thỏ sát thủ, nhìn phía dưới của anh xem xét, “Lúc mà anh g.i.ế.c con thỏ, anh có cảm thấy đau hay không?”

Đồng chí thỏ sát thủ vô cùng lạnh nhạt đáp: “Không đau.”

Số thỏ c.h.ế.t dưới tay đồng chí thỏ sát thủ, không có mấy nghìn cũng phải mấy trăm, lúc này mới chỉ chấm dứt cuộc đời hai con thỏ, này tính là chuyện khó khăn gì?

Tô Hiểu Mạn ôm mặt: “Là em xem thường anh, tới đồng loại mà cũng có thể xuống tay cho được.”

Tạ Minh Đồ nhướng mày: “Chẳng lẽ em thật sự dám g.i.ế.c thỏ?”

Tô Hiểu Mạn bị anh nói cho nghẹn lời: “...”

Thật sự là cô chưa từng g.i.ế.c thỏ, đừng nói là chưa từng g.i.ế.c thỏ, tới gà vịt cô cũng chưa từng giết, trước kia lúc Tạ Minh Đồ còn ở nhà, đều là TCT ra tay.

Sau ở với ông bà nội thì nấu cá, bà nội Khương chỉ huy cô cầm d.a.o phay, đứng bên cạnh dạy cô làm thế nào để trực tiếp dùng d.a.o phay đập con cá ngất, Tô Hiểu Mạn nắm chặt con dao, nhưng mà đập hết ngày con cá cũng chẳng ngất.

Cá nhảy quăng nước vào mặt cô, sau đó quay cuồng trên mặt đất.

Bà nội Khương hận sắt không thành thép, đoạt lấy con d.a.o phay trong tay cô, nhấc con cá trên mặt đất lên, đập một cái con cá kia không nhúc nhích nữa.

Tới g.i.ế.c cá còn không biết thì đương nhiên là g.i.ế.c gà g.i.ế.c vịt cũng không luôn, không dám không dám, hoàn toàn không dám.

Nhưng mà cô không thể rụt rè trước mặt kẻ địch được: “Đừng có khinh thường người khác, lần sau em g.i.ế.c một con thỏ cho anh xem!”

Tạ Minh Đồ cười, đến bên tai cô: “Nếu không thì em ăn con thỏ cho anh xem.”

Tô Hiểu Mạn dơ tay xoa mặt anh.

“Em không ăn con thỏ,” Nói xong câu này, Tô Hiểu Mạn bỗng dưng nhớ tới một câu, cố ý ghê tởm mà nói: “Thỏ thỏ đáng yêu như vậy, vì sao muốn ăn thịt thỏ thỏ?”

Đầy đầu Tạ Minh Đồ viết dấu chấm hỏi: “???!!!”

Lúc này ông nội Khương từ cửa đi ngang qua, tò mò: “Hai đứa bọn cháu đang nói chuyện gì thế?”

Loading...