Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 348. Giết Thỏ Cảnh Cáo
Cập nhật lúc: 2024-04-19 11:37:30
Lượt xem: 2,365
Quan hệ của mấy người trong phòng ngủ và cô ta bắt đầu không tốt lắm, Trương Dĩnh cũng rất ít khi bám theo sau đ.í.t cô ta nữa, điều này làm Vương Duyệt vô cùng khó chịu.
Tô Hiểu Mạn kia vừa múa đơn một màn được thưởng, bên trên chọn cô và Đàm San San đi tập diễn nhân vật quan trọng trong một bộ kịch múa quan trọng về cách mạng.
…
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tạ Minh Đồ ở vài ngày, Tô Hiểu Mạn đi làm ở đoàn văn công, anh ở cùng với ông bà nội, ông nội thích lôi kéo anh nói đông nói tây, bà nội thì ở một bên nhìn hai ông cháu bọn họ mà lắc đầu,
Một lúc sau Tô Hiểu Mạn về nhà, cái radar tự động là Tạ Minh Đồ sáng lên, gắt gao đi theo bên cạnh Mạn Mạn nhà mình, đêm đến đương nhiên là cố gắng làm việc hết sức.
Vốn ngay từ đầu dung túng anh hai ba ngày, nhưng không nghĩ tới tên này lại được voi đòi hai bà trưng, các cách chơi càng ngày càng đa dạng, không ngừng nghỉ chút nào, ban ngày bị Tô Hiểu Mạn dạy dỗ, phạt anh đi dẫm máy may.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy nên tìm chỗ cho con Husky này chút hết tinh lực.
Đúng vậy, hiện tại Tô Hiểu Mạn cảm thấy hiện tại anh chính là một con Husky ngáo, thiếu dạy dỗ.
Rất thích vui vẻ trên người cô.
Dính người lắm, chốc lát là bắt đầu cọ tới cọ lui, lúc thì lại hôn tới hôn lui, những chuyện khác lại càng không cần phải nói, hoàn toàn không biết thận hư là cái gì.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy hiện tại mình bức thiết cần học một việc, đó chính là g.i.ế.c thỏ, nếu mà tên kia quá mức dễ dàng làm cô thì cô sẽ g.i.ế.c con thỏ.
Cô từng ôm tới đại viện của ông bà nội hai con thỏ con rất đáng yêu màu trắng, nuôi ở trong sân, bảo Tạ Minh Đồ làm giúp cho một cái hộp gỗ, làm cho chúng nó một cái ổ cỏ khô, còn đút cho chúng nó ăn lá rau xanh.
Tạ Minh Đồ nhìn thấy bộ dáng cô ôm hai con thỏ con vào trong lòng ngực, bông dưng lại nghĩ tới ngày đó lúc cô đang nhảy múa, như một vị nguyệt thần cao cao tại thượng, thanh lãnh tuyệt trần, lại ôn nhu mà ôm thỏ con trong lòng ngực.
Chỉ có anh biết, cô không lạnh băng chút nào, lúc ở trong lòng n.g.ự.c anh, mềm mại ôn nhu như thể nước.
Đối xử với thỏ con là anh rất tốt.
Cô ôn nhu vuốt ve con thỏ con, hai chú thỏ con mềm mại như kẹo bông gòn, lông thỏ trắng nõn mềm mại, đôi tai dài tự nhiên rũ xuống…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-348-giet-tho-canh-cao.html.]
Khiến Tạ Minh Đồ nhìn xong lòng mềm nhũn, anh đi tới, ôm lấy một con thỏ con, lấy một miếng cà rốt đút cho nó: “Mạn Mạn, chờ hai ngày nữa anh đi rồi, liệu lúc nhìn con thỏ em có nhớ tới anh hay không?”
“Em nuôi chúng nó, có phải vì về sau nhìn chúng nó để nghĩ về anh hay không?”
Tô Hiểu Mạn ôm con thỏ con còn sót lại vào lòng, nghiêng đầu liếc mắt nhìn anh, nghĩ thầm tên Cẩu Tử thối này, mặt thầy dày.
Cô nuôi thỏ là vì để sau này g.i.ế.c thỏ cảnh cáo.
Tô Hiểu Mạn dơ ngón trỏ, múa một đường thẳng dưới cái cổ ngắn của con thỏ,
Tạ Minh Đồ: “...”
Bỗng dưng cảm thấy có chút đau đớn không tên.
Giống như là hiểu được gì đó.
Tạ Minh Đồ thả con thỏ lại cái ổ chính tay anh làm nên, miệng nói lẩm bẩm: “Về sau Mạn Mạn phải vất vả nuôi lớn mấy con thỏ này rồi.”
Tô Hiểu Mạn: “??!!”
Cô cảm thấy anh đang nói một câu hai nghĩa, cô dùng cái gì nuôi lớn thỏ của anh?
Cô nhất thời hối hận mang hai con thỏ con này trở về, tên Cẩu Tử thối này có phải đang mượn hai con thỏ con để đùa bỡn cô hay không?
Tô Hiểu Mạn cảm thấy bản thân mình cũng không thuần khiết, đều do mấy ngày sênh ca liên tiếp, trong đầu cô hiện tại cũng chất đầy phế liệu màu vàng.
“Anh không được nói, không được nói hai chữ thỏ con nữa.”
“Vì sao mà không được nói? Về sau Mạn Mạn nhất định phải sinh một đôi thỏ con cho anh.”
Tô Hiểu Mạn tức giận, thả con thỏ trắng trong lòng n.g.ự.c vào trong ổ, đuổi theo Tạ Minh Đồ muốn đánh anh, Tạ Minh Đồ cười tính trốn vài cái tượng trưng, ôm cỏ non nhà mình vào trong ngực, eo bị Tô Hiểu Mạn hung tợn nhéo vào cái.
“Anh rõ ràng là một con ch.ó thối, sao em có thể cùng anh…. một con thỏ con.” Lúc Tô Hiểu Mạn nói ra câu này, suýt chút nữa cắn dính đầu lưỡi của chính mình, chờ sau khi nói xong cô lại cảm thấy vô cùng không đúng.