Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 308 - Tổn Thương

Cập nhật lúc: 2024-04-18 19:27:33
Lượt xem: 4,108

Tới nhà ông bà nội, cũng không có gì cả, ông nội Khương chơi cờ một mình, nhìn thấy hai vợ chồng Khương Lập Dân tới đây cũng không nói thêm điều gì cả.

Tạ Nhã Tri đi nhìn lại nơi con mình từng ở: “Hai đứa chúng nó trở về ăn tết? Sao nó không ở lại đây?”

“Cha mẹ Hiểu Mạn ở bên đó.” Bà nội Khương thuận miệng đáp một câu, gọi người đi ăn cơm, chỉ vào một túi đồ ở trên ghế: “Đợi chút nữa hai người đi thì cũng đem mấy thứ này đi đi.”

Tạ Nhã Tri vừa quay đầu đã thấy, đó là những thứ đồ mà bà ta đưa tới đây dịp sinh nhật con trai út, vẫn chưa bóc ra, bọc và nhãn vẫn còn đó.

Đôi mắt bà ta nóng lên: “Chẳng lẽ thằng bé thật sự có ý nghĩ không nhận người mẹ ruột như con? Côn không phải là mẹ ruột của nó ư?

“Mẹ, mẽ cũng không khuyên nhủ nó.”

Bà nội Khương thở dài một hơi, khuyên nhủ: “Về sau cô đừng đưa mấy thứ này tới đây, sau này đứa nhỏ Tiểu Đồ này chúng tôi chăm nó giúp cô, nó rất quật cường, quật cường y như ông nội nó vậy, chuyện nó đã nhận định, mấy con ngựa cũng không kéo lại được.”

“Lại nói… Cô bảo nó trở về làm gì? Nó xử sự ở nhà cô thế nào?” Bà nội tán đồng cách nhìn của ông nội Khương, chuyện đánh tráo hai đứa trẻ đã xảy ra, nhà họ Khương có ân nuôi dưỡng với Khương Yến Đường mười mấy năm, không muốn làm hắn tổn thương, nhưng nhà họ Khương cũng thua thiệt thằng bé Minh Đồ này mười mấy năm…

Chính tay cô rót ra hai chén nước không bằng nhau, bưng lên một chén nước lại buông xuống chén còn lại.”

“Về sau cũng đừng có dẫn Yến Đường tới đây, cô không có đứa con trai tên minh đồ này, tôi và cha chồng cô cũng không có đứa cháu nội tên Yến Đường kia, để hai đứa nó cảm thụ thật tốt.”

Nước mắt trong đôi mắt Tạ Nhã Tri lăn xuống: “Hiện tại con đã biết nó là con trai của con, sao có thể coi như là không có đứa con trai này được?”

“Thằng bé không muốn nhận thì cô cũng không thể buộc nó nhận được… Chẳng lẽ trước đó cô không biết nó là con trai của cô? Vì sao cô còn nói ra mấy lời đó? Ngay trước mặt nó cô nói Khương Yến Đường không nên xuống nông thôn, có phải là đang ám chỉ đứa bé Minh Đồ này không nên trở về hay không?”

Tạ Nhã Tri: “Con chỉ vô tâm mà thôi, con tuyệt đối không có cái ý tứ kia.”

“Cô hiểu mình vô tâm vô phế là tốt rồi, bởi vì vô tâm vô phế, vậy nên cha nó và ông nội nó đều tính toán không để nó về lại nhà của các cô được, để nó nhận cô, nói không chừng về sau còn rất nhiều lần vô tâm vô phế.”

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-308-ton-thuong.html.]

“Lời nói vô tâm, mới khiến người ta bị tổn thương nhất.”

“Mẹ nó đã làm ra chuyện như vậy, vì sao mà cô còn muốn Minh Đồ ở chung với con trai của bà ta?”

“Cô cũng thu hồi tâm tư đi, trở về mà sống cho tốt, đừng nghĩ nhiều làm gì, nhớ cầm hết đồ này đi, cô để ở chỗ ông bà nội nó như thế này, cũng không có chỗ chứa.”

“Nó sẽ không nhận đồ của các người.”

Tới khi ngồi trên bàn cơm, đôi mắt Tạ Nhã Tri đỏ rực, Khương Lập Dân nhìn bà ta, cũng không nói cái gì, ông nội Khương hỏi chuyện công tác của con trai, bữa cơm này an xong rất nhanh, hai vợ chồng Khương Lập Dân cũng không ở lại đây lâu lắm, ăn xong uống một ngụm trà cũng rời đi ngay.

“Hai đứa từ từ đã,”

Ông nội Khương cầm lấy túi đồ kia, không đưa cho Tạ Nhã Tri mà giao tận tay cho đứa con trai của mình.

Khương Lập Dân gật gật đầu, ông nội Khương xoay người đi vào, thân thể ông vẫn rất cứng cỏi nhanh nhẹn, hai ba bước đã đi vào trong nhà ở.

Khương Lập Dân ôm những thứ kia, về nhà với vợ.

Đi được nửa đường Tạ Nhã Tri cướp đồ trong tay ông, muốn vứt bỏ, nhưng rồi lại luyến tiếc, ôm nó khóc như mưa.

“Nhà ông đang bắt nạt tôi!”

Khương Lập Dân thở dài: “Bà muốn ném hay là muốn giữ lại, tùy bà!”

Tạ Nhã Tri khóc tới nghẹn ngào: “Tôi muốn con trai của tôi, ông trả con trai lại cho tôi, tôi sinh được ba đứa con trai một đứa con gái, tết nhất tới một đứa con cũng không có về.”

“Bọn nhỏ mà trở lại, bà quý trọng chúng không? Đều là bà sinh ra, lão nhị về nhà, bà nói với nó được mấy câu? Lúc bà gọi điện thoại cho lão nhị, bà nói với nó những cái gì?”

Loading...