Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 277 - Chậm Trễ Một Tài Năng
Cập nhật lúc: 2024-04-18 19:17:08
Lượt xem: 1,642
"Đúng là lúc trước ông ấy phải mất thời gian một năm để học từ điển, nhưng mấu chốt là cũng không nhớ được nó, bà đều phải ngượng ngùng khi ở trước mặt con cháu nói xấu ông ấy, mỗi lần đều phải nói năm đó ông ấy như thế nào như thế nào ghi nhớ từ điển……” bà nội Khương không chút khách khí ở trước mặt cháu dâu của mình mà phá đám.
Tô Hiểu Mạn: “……”
Lại là học thuộc từ điển, cho nên chấp niệm từ việc học thuộc từ điển là có thể di truyền đúng không? Tuy nhiên Tạ Cẩu Tử lại có tài ghi nhớ.
Nói không chừng có thể mang đến cho ông nội Khương một niềm vui bất ngờ.
Tô Hiểu Mạn chẳng sợ không đi xem, cô chỉ là ở trong đầu ngẫm lại, đều có thể nghĩ đến cốt truyện kia, ha ha ha ha…… Nữ diễn viên phụ đáng thương bị sốc rốt cuộc không phải mỗi mình cô.
“Bà nội, hai bà cháu mình đi nướng bí đỏ đi.”
“Đúng vậy, chúng ta đừng để ý đến chuyện đàn ông bọn họ, nghe ông ấy khoác lác làm bà cảm thấy ngượng ngùng thay luôn đó.”
*
Trong phòng đọc sách, ông nội Khương quả nhiên đang cầm quyển từ điển rách nát đến nỗi có thể dùng làm đồ gia truyền. Đương nhiên cuốn từ điển này cũng không phải cuốn ông học thuộc năm đó mà là ông mua một cuốn mới làm kỉ niệm. Trải qua nhiều năm như vậy, cũng đã bị vô số lần lật qua, rách nát giống nhau.
“Năm đó nhà ông nội nghèo, không có điều kiện đọc sách nên ông trốn ở chuồng bò học thuộc từ điển. Đây chính là bảo vật quý giá của ông nội, nhiều năm như vậy vẫn luôn lưu trữ.” Ông nội Khương trong tay cầm cuốn tự điển đưa cho Tạ Minh Đồ, lại một lần nói về chuyện những đã qua.
Tạ Minh Đồ trong lòng cảm thấy đồng cảm vì lúc trước anh cũng không được đi học, chẳng qua là anh không ở chuồng bò học từ điển. Trước đây nhà họ Tạ không có chuồng bò, chỉ có chuồng heo, mà chuồng heo quá hôi, người bình thường không thể ở bên trong quá lâu.
“Ông nội, cháu đã học thuộc xong từ điển.”
Ban đầu ông nội Khương đang còn chờ đợi ánh mắt sùng kính của cháu trai nhỏ liền nhất thời sửng sốt, ông từng suy nghĩ trong đầu là Tạ Minh Đồ sẽ có khả năng nói cái gì đó nhưng lại không có nghĩ đến từ trong miệng cháu trai sẽ nói ra một câu như vậy.
Cái gì, cháu cũng có thể học thuộc từ điển?
Lúc trước, ông nội Khương phải học thuộc một năm mới miễn cưỡng học xong toàn bộ cuốn sách, hơn nữa là học xong đã quên, học đến một tờ cuối cùng thì hầu hết các từ phía trước đều đã quên, huống chi cuốn từ điển này cũng không ngắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-277-cham-tre-mot-tai-nang.html.]
Bây giờ sự kinh ngạc biến thành ông nội Khương, “Cháu nói cháu đã học thuộc xong từ điển này?”
Tạ Minh Đồ gật đầu, chỉ vào hai ba cuốn sách trên giá, “Mấy quyển này cháu đều thuộc hết rồi.”
Ông nội Khương: “……”
Nếu tính khoác lác có thể di truyền thì cháu trai nhỏ của ông đã thừa hưởng hầu hết tất cả các kỹ năng khoe khoang của ông.
Đây là tính khoe khoang của tổ tiên nhà họ Khương bọn họ sao?
Da trâu thổi bay trời a, thằng nhóc này!
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Khương nhị ca ở bên cạnh chống eo xem kịch vui, anh ta nghĩ chuyến xin nghỉ về nhà lần này quá đáng giá, mấy ngày nay nhìn mấy trò diễn quá xuất sắc! Anh ta cũng sẽ không về nhà vào năm mới!
“Vậy cháu có thể đọc cho ông nội nghe một chút được không?” Ông nội Khương lấy ra một quyển từ điển.
Tạ Minh Đồ gật gật đầu: “Ông nội muốn đọc trang nào?”
Ông nội Khương nghĩ thầm cháu cũng khoác lác giỏi lắm, “Ông tùy tiện nói một trang cháu đều có thể đọc thuộc sao?”
“Ông nội nói đi, cháu có thể thử xem.”
“Vậy trang 378.”
Giây tiếp theo liền nghe Tạ Minh Đồ không có một chút dừng lại mà đọc nội dung trang 378, ông nội Khương nắm chặt cuốn sách trong tay mà cẩn thận lắng nghe, phát hiện Tạ Minh Đồ đọc không bỏ sót một chỗ nào.
Khương Lôi Ngạn rất bình tĩnh mà nghĩ, lẽ ra anh ta phải nghĩ đến đứa em trai của mình có trí nhớ rất tốt…… Mỗi lần vừa nhớ đến chuyện này liền cảm thấy vô cùng đau lòng, nếu là năm đó em trai ở nhà không bị đổi đi, từ nhỏ đã được học tập giáo dục tốt, em trai có thể……
Thật là chậm trễ một tài năng!