Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 191 - Phải Nhẫn Nhịn
Cập nhật lúc: 2024-04-18 18:47:52
Lượt xem: 1,922
Cô đứng lên tự đi rót cho bản thân một ly nước không thêm đường, cầm ấm nước hảo tâm hỏi Tạ Minh Đồ, “Anh muốn thêm nước không?”
Mày anh tuấn của Tạ Minh Đồ lông không tự chủ được mà nhảy lên, nhìn chằm chằm đường còn chưa tan dưới đáy ly.
Không thêm thì là trực tiếp ăn đường, mà thêm thì hình như cũng chẳng khấm khá hơn là bao.
“Cảm ơn Mạn Mạn, không thêm.” Tạ Minh Đồ thành thành thật thật cầm cái ly trong tay, duỗi đầu là một đao, rút đầu cũng là một đao, đợi chút nữa anh sẽ một hơi uống hết.
Đã là đàn ông thì một tiếng trống sẽ làm tinh thần hăng hái thêm.
Tô Hiểu Mạn thấy thế mang theo ly ấm nước ngồi vào bên người anh, thân mật nói: “anh Cẩu Tử, em cho anh thêm chút nước nữa nhé.”
Tạ Minh Đồ một lời khó nói hết, lúc này anh cũng rất khó hình dung tâm tình của mình, Mạn Mạn làm nũng với anh khiến anh thật cao hứng, nếu không cho anh thêm nước thì có khả năng anh sẽ càng cao hứng, nghĩ đến sắp phải uống nước đường, tráng sĩ bóp cổ tay nói: “Thêm đi.”
Tô Hiểu Mạn cười đổ nước cho anh, còn chạm vào cái ly, hai người ngồi cùng nhau uống nước đường.
Liễu Thục Phượng Đứng ở cửa phòng bếp thấy vợ chồng son ngồi bên ngoài uống nước, chỉ cảm thấy tâm tình thoải mái.
Bà lại cầm lọ đường đi ra, “Minh Đồ, con còn muốn uống nước nữa không?”
Tạ Minh Đồ: “……”
Tô Hiểu Mạn ở bên cạnh cười trộm.
“Mẹ, con không uống.” Tạ Minh Đồ quay đầu dùng một đôi mắt cún đen nhánh như mực đáng thương vô cùng mà nhìn về phía Liễu Thục Phượng.
Mẹ tốt đúng là tốt thật, chỉ cầu bà đừng có liều mạng rót nước đường cho anh nữa.
“Ai, được, con và Mạn Mạn ngồi đi, đợi chút nữa ở lại ăn cơm, mẹ đi kêu anh cả hai đứa chặt chút thịt đem về……” Liễu Thục Phượng để lại những lời này, cũng đã hấp tấp chạy đi làm việc.
Phía sau Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ kêu đều kêu không được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-191-phai-nhan-nhin.html.]
Hai người đành phải lại ở nơi đó xếp hàng ngồi uống nước đường.
Chỉ là trong chén Tô Hiểu Mạn không có đường.
sau khi uống xong ly nước đường, Tô Hiểu Mạn lại rót cho anh hai ly nước ấm, lúc này Tạ Minh Đồ mới hoãn lại được một chút.
“Anh có ngốc hay không chứ, không cần uống xong hết.” Nhiều Đường như vậy , Tô Hiểu Mạn chỉ mới nhìn đã cảm thấy choáng váng chóng mặt.
Tạ Minh Đồ ôn nhu mà cười cười, mẹ vợ tự tay pha cho anh, như thế nào có thể không uống hết được.
Liễu Thục Phượng hấp tấp chạy đi tìm Tô lão đại, kết quả không gặp được Tô lão đại, mà lại đụng phải lão tam.
“Mẹ, mẹ đi làm gì đây?” Tô tam ca mở miệng hỏi.
Tô tam ca vô cùng tò mò Liễu Thục Phượng muốn đi làm chuyện gì, hắn nhìn mẹ mình mặt mày hồng hào, cả người giống như ánh dương trên bầu trời, hướng bốn phía tản mát ra ánh sáng sáng quắc, sắp bỏng c.h.ế.t hắn.
Khó nhìn thấy được bộ dáng này của Liễu Thục Phượng .
“Vừa lúc, con cũng được, mua hai cân thịt trở về, em gái con và em rể con tới đây, hôm nay làm cho chúng nó bữa ăn ngon.” Liễu Thục Phượng túm c.h.ặ.t t.a.y Tô tam ca, thật tốt, bắt được ngay tay sai.
“Mẹ, đến mức này sao? Chẳng phải chỉ là hai vợ chồng em gái tới đây thôi à, mẹ vui mừng tới thành cái dạng này, con còn tưởng rằng trong nhà xảy ra chuyện tốt gì cơ?”
Liễu Thục Phượng vỗ vào đỉnh đầu hắn một cái, “Tình cảm vợ chồng em gái con hòa thuận, cái này cũng không tính là một chuyện tốt trời ban sao, huống chi con ——”
Lúc Nói tới đây, Liễu Thục Phượng ngừng lại một chút, vốn dĩ muốn nói chuyện của Tạ Minh Đồ, con rể bà là một thiên tài học tập, còn có thể dựa vào việc phiên dịch kiếm tiền…… Nhưng mà, Liễu Thục Phượng xem xét bốn phía, đây là ở trong thôn, vừa nói ra ngoài, những người khác cũng sẽ biết.
Đều nói tài không lộ ra ngoài, không duyên cớ khiến người ta ghen ghét đỏ mắt , chuyện của con gái và con rể sự , cũng không thích hợp nói ra.
Nhịn, cần thiết phải nhịn xuống.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
vàng Chính mình nhặt được, nào còn có đạo lý nói cho người ngoài.
Tô tam ca hiếu kỳ nói: “Mẹ, mẹ muốn nói gì? Sao lại không nói gì hết, huống chi cái gì?”