Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 145 - Hối Hận Không Kịp
Cập nhật lúc: 2024-04-18 17:02:38
Lượt xem: 2,763
“Cháu trai thì em mua cho một cái túi đựng bút.” Tô Hiểu Mạn lấy ra một chiếc túi nhỏ màu xanh lam đưa cho Tạ Diệu Tổ.
“mấy đứa trẻ khác cũng có, nhưng mà chỉ có ba cái thôi, thôi thì như vậy, mỗi nhà một cái đi.” Lúc Tô Hiểu Mạn còn ở bên nhà họ Chu, mượn máy may bên đó dùng số vải vụn không dùng đến may thành ba cái túi đựng bút.
Cô xe đường chỉ tinh tế, trên túi đựng bút còn thêu vài con động vật nhỏ, còn tinh xảo xinh đẹp hơn nhiều so với đồ bán ở bên ngoài.
Tạ Diệu Tổ cầm túi đựng bút ở trong tay, nó luôn có thói quen độc chiếm đồ tốt nhất một mình, hiện tại thấy những nhà khác đều có cảm thấy có chút không được vừa lòng cho lắm.
“Cái túi đựng bút này thật xinh đẹp, em trai, cho em dùng đó.”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
“Anh ơi, em không cần, anh dùng đi.”
“Em cầm đi.”
Nhà lão đại có ba đứa con, chỉ có một cái túi đựng bút, anh trai nhường cho em, em trai lại đẩy cho anh cuối cùng lại quyết định rằng để cho em gái mình dùng.
Tạ Diệu Tổ chép chép miệng, thấy mấy đứa trẻ nhà lão đại đẩy tới đẩy lui nhất thời lại cảm thấy chính mình là người “cao nhất”, cả người tràn đầy sự ưu việt hơn người.
Ông Tạ được một hộp t.h.u.ố.c lá và tẩu hút thuốc mới, vuốt lá cây thuốc lá, còn bỏ vào trong miệng nhai nhai, “Là cây t.h.u.ố.c lá ngon, rất biết chọn.”
Sau khi có thuốc lá, ông rất vừa lòng.
Chuẩn bị cho Tôn Mai là một hộp đồ hộp trái cây, Tô Hiểu Mạn nhìn thoáng qua Tạ Minh Đồ, đồ hộp là do anh chọn, Tôn Mai nhận lấy đồ hộp, cũng chưa nói rằng vui hay không vui mà đưa ngay cho đứa cháu trai mình cưng nhất là Tạ Diệu Tổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-145-hoi-han-khong-kip.html.]
“Vợ lão nhị nói anh còn chạy xe vận chuyển, mua xong mấy thứ này còn thừa được bao nhiêu tiền?”
Tô Hiểu Mạn đứng bên cạnh nói: “Không có dư, mua mấy thứ này, còn mua cho Minh Đồ mấy bộ quần áo, mẹ, mẹ tính xem, không thừa được chút gì cả.”
Tôn Mai xem xét vài lượt trên mặt Tạ Minh Đồ, kỳ thật bà ta cũng đoán được trên người hai người này không còn được mấy đồng tiền, mua quần áo là tốn tiền nhất, bà ta liếc vài cái trên người Tô Hiểu Mạn, con bé họ Tô này trước kia suốt ngày quấn lấy Yến Đường nhà bà ta để lấy lòng thằng bé, này còn chưa tính, hiện tại thế mà còn bỏ được mua quần áo cho Tạ lão ngũ.
Vải dệt đều là vải mới, nó mà cũng xứng mặc quần áo mới?!
Tôn Mai lại đưa mắt cẩn thận nhìn lại, đều là loại nguyên liệu tốt, là hàng tốt trong xưởng quần áo của người ta, kiểu dáng cũng xinh đẹp, nói ít cũng phải mất mười mấy đồng tiền.
“Lão ngũ, mày mau cởi quần áo ra đi, mày mặc mấy bộ quần áo này giống bộ dáng gì, mặc cũng chỉ lãng phí thôi, vất vả lắm mới kiếm được chút tiền, không nghĩ tới anh trai mày chút nào hết à, mấy bộ quần áo này đều cho anh hai mày đi.”
“mấy bộ quần áo trên người mày, để lão nhị mặc sẽ tốt hơn.” Hiện tại Tôn Mai chỉ muốn lão ngũ khôi phục lại bộ dáng như xưa, đầu tóc rối như ổ gà với bộ râu xồm xoàm, ăn mặc mấy bộ quần áo cũ rách nát.
Trước kia ở nhà, tuy rằng Tạ Minh Đồ luôn cúi đầu buồn rầu không lên tiếng nhưng mà Tôn Mai bảo anh đi làm cái gì thì anh cũng sẽ thành thật đi làm cái đó, Tôn Mai đã quen vênh mặt hất hàm sai khiến anh rồi.
Lại không nghĩ rằng hiện tại, Tạ Minh Đồ nghe xong lời bà ta nói, lại không dựa theo lời bà ta nói mà làm ngay.
“Đây là quần áo của tôi.”
“Phi! Đây là quần áo của mày? Mày đi ra ngoài một chuyến cánh cứng rồi có phải không? Cha hiền con hiếu, anh nhường em kính mày từng nghe qua chưa, mày là đứa không có giáo dưỡng, kiếm được chút tiền là chỉ biết cuỗm vào bản thân mình, ăn ngon mặc tốt, không nghĩ hiếu kính với anh trai ruột của mày, trong đầu anh rót toàn là phân, quá ích kỷ!”
Tô Hiểu Mạn nghe xong lời Tôn Mai nói, có chút buồn cười, nhưng cô còn hiểu hơn bất cứ ai khác loại logic kì cục này của Tôn Mai, Tô phu nhân đã coi con trai như mạng cũng từng đối xử với cô như thế này.
Giảng đạo lý với loại người này họ cũng không thông được, càng so đo với bà ta sẽ chỉ càng làm cho bản thân mình bực bội thêm, mà loại người này, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chỉ chờ tới khi người mà bà ta tâm tâm niệm niệm thọc cho bà ta một dao, tới lúc đó bà ta mới hối hận không kịp.