Thập Niên 70 Xuyên sách thành vợ của phản diện - Chương 122 - Có Tâm Sự
Cập nhật lúc: 2024-04-18 16:53:59
Lượt xem: 2,737
Rõ ràng cô có thể làm ra một thân áo cưới xinh đẹp như vậy, chính mình lại không có một cái hôn lễ tử tế , chỉ vì cái gọi là trong sạch, bởi vì tập tục xưa ngu muội của nông thôn, mà bị bắt gả cho một người đàn ông khác.
Mà cô hình như đã tính toán khuất phục với cái thế tục này, muốn cùng Tạ Minh Đồ tiếp tục sống với nhau?
*
Ăn xong tiệc rượu giữa trưa, Tô Hiểu Mạn trở lại nhà họ Chu nghỉ trưa, buổi tối còn có thể ăn thêm bữa ăn ngon nữa, người nhà họ Chu vô cùng khách khí đối với cô, lễ thành hôn hôm nay làm cho bọn họ nở mày nở mặt, bọn họ rất cảm ơn Tô Hiểu Mạn đã giúp đỡ.
Hôm nay Tô Hiểu Mạn còn thu được hai cái bao lì xì, một cái là người nhà họ Chu cho, bên trong có 36 đồng tiền, một cái là nhà họ Dương cho, bên trong có 66 đồng tiền, là dùng để cảm ơn cô giúp làm áo cưới và trang điểm cho cô dâu.
Vốn dĩ ban đầu bao lì xì không có dày như vậy đâu, nhưng mà ngang đường xuất hiện Chu Hiểu Hồng, tuy nói Tô Hiểu Mạn làm quần áo rất đẹp, nhưng mà không có sự đối lập thì sao có thể biết nó đẹp như thế nào?
So sánh một lần mới có thể phân ra cao thấp.
người nhà họ Chu và nhà họ Dương cảm thấy rất hả giận, cũng cảm thấy biết ơn Tô Hiểu Mạn hơn vài phần, bao lì xì cũng dày thêm.
Ở điểm này, Tô Hiểu Mạn cảm thấy chính mình còn cần phải cảm ơn Chu Hiểu Hồng mới đúng.
Tô Hiểu Mạn nằm ở trên giường, đếm số tiền đến vui vẻ cực kỳ. Ít nhiều cũng là công cô nỗ lực tăng ca, mới ra ngoài một chuyến mà kiếm được thêm ít tiền.
Trên tay cầm tổng cộng là 122 khối tám mao ba.
Ở cái này niên đại cũng coi như là một khoản nhỏ, càng miễn bàn đến sự vui sướng khi tự tay kiếm tiền lấp đầy kim khố.
Cô ôm chăn tơ tằm lăn một vòng trên giường, vẫn không thể đè xuống tâm tình vui sướng, nằm nghiêng ở trên giường, ánh mắt Tô Hiểu Mạn không khỏi nhìn về phía Tạ Minh Đồ đang đứng ở bên cửa sổ .
Hôm nay hình như Tạ Cẩu Tử có tâm sự, có lẽ là hôm nay thanh âm quá ồn, làm tai anh không quá thoải mái.
Hôm nay anh mặc một thân đồ đen lạnh lùng kia, tóc đen bóng mượt và dáng người cao gầy khiến các cô gái cứ dừng ánh mắt trên người anh mãi thôi.
Nghe nói lúc đón dâu , Dương Trường Quế cùng với những người khác nhà họ Dương đều dặn dò Tạ Minh Đồ tốt nhất đi xa ra, cách chú rể càng xa càng tốt.
Vì thế còn cho phát cái bao lì xì cho anh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-vo-cua-phan-dien/chuong-122-co-tam-su.html.]
Đáng thương……
Nghĩ đến đây, Tô Hiểu Mạn không khỏi cho đối phương một cái ánh mắt “Đồng tình” ,bởi vì quá đẹp trai mà bị người khác xua đuổi, ngẫm lại quá mức bi thương.
Đương nhiên cũng còn có không ít người ở hỏi thăm tình huống của Tạ Minh Đồ , những năm gần đây, ít đi những cô gái xinh đẹp, nhưng cũng có thể nhìn thấy mấy người, mà đàn ông đẹp trai lại cao ráo thì vô cùng hiếm thấy.
Vật lấy hiếm làm quý.
“Mạn Mạn……” Tạ Minh Đồ tâm sự nặng nề tựa hồ hạ quyết tâm, cầm lấy một túi đồ vật, đi đến trước mặt Tô Hiểu Mạn .
“Làm sao vậy?”
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
“Có một thứ tặng cho em.”
Tạ Minh Đồ đứng ở đối diện, cúi đầu, không nhìn vào đôi mắt cô , tựa hồ là rơi vào một loại trạng thái thấp thỏm lại rối rắm.
“Là cái gì?” Tô Hiểu Mạn hơi ngây người, cô không biết Tạ Minh Đồ muốn tặng cho cô thứ gì, vì cái gì đối phương biểu hiện thật cẩn thận như vậy.
Sẽ là thứ gì đây? Là quà cho cô sao?
Đồ vật đối phương cho cô luôn sáng tạo khác người.
Tô Hiểu Mạn trong đầu không tự chủ được nhớ lại bộ dáng lúc trước Tạ Minh Đồ cho cô một con thỏ, thỏ con tuyết trắng co lại ở cái sọt, hai cái tai lông xù xù dài dài rũ xuống. Lúc nó trốn đi Tạ Minh Đồ nhanh nhẹn túm lại, hai người cùng nhau nướng con thỏ tại nơi hoang dã.
Ngày đó thỏ nướng ăn rất ngon, thời điểm hai người đơn độc ở bên nhau , cũng khiến người cảm thấy thả lỏng.
hình ảnh trong đầu Tô Hiểu Mạn liên tục hiện lên, tim đập chậm một phách, thẳng đến khi Tạ Minh Đồ hai tay nâng cái túi dâng lên trước mặt cô.
rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu nhìn cô một cái, biểu tình có chút kỳ quái, nghiêm túc mà lại mang theo chút chờ mong, như là thành tín nhất tín đồ vì thần minh anh tín ngưỡng mà dâng lên đồ vật quý giá nhất của chính mình .
“Đây là……?” Tô Hiểu Mạn tiếp nhận túi, mở ra, một mảng lửa đỏ bên trong rơi vào tầm mắt cô.
“Là vải lụa?”