Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 897
Cập nhật lúc: 2024-10-24 18:33:05
Lượt xem: 34
Xe của Tống Văn Cảnh chợt dừng lại.
“Em nói gì cơ?” Xe chợt đi chậm lại, Tống Văn Cảnh bỗng dừng xe lại.
Diệp Mạn Tinh giải thích một phen, người đàn ông đã im lặng hồi lâu.
Xe khởi động lại lân nữa, người đàn ông mới hỏi: “Em có cảm thấy Đào yêu kia có tình cảm với anh ta không?"
“Không có.”
Diệp Mạn Tinh lắc đâu, cô có thể cảm nhận rõ ràng suy nghĩ của Đào yêu, đây là một hồn thuộc về cô, chắc chắn không thể để bên ngoài lâu được.
Nhưng với tình huống hiện tại, anh cả là người bệnh, vì suy xét đến việc này nên cô mới không bắt Đào yêu trở về.
Tống Văn Cảnh ừ một tiếng, tỏ vẻ mình đã biết, trong nhất thời người đàn ông không nói quá nhiều về chuyện này, mà chuyện này thật sự đã vượt quá nhận thức của anh.
Trên đường trở về, hai người đều rất yên lặng, khi Diệp Mạn Tinh sắp cho rằng người đàn ông này sẽ không nói gì nữa thì lại nghe anh lên tiếng: “Vợ ơi, đám người Tân Lâm có thể tùy ý vào không gian đúng không?"
Diệp Mạn Tinh: ?
Chuyển chủ đề nhanh quá, nhưng cô vẫn gật đầu: “Bọn họ là hoa đồng hành, từ khi sinh ra đã bắt đầu sinh sống bên trong rồi."
Tống Văn Cảnh gật đầu, hỏi tối nay cô muốn ăn gì để anh nấu.
Thật ra trong nhà có bảo mẫu, không cần anh phải đích thân làm, nhưng nhiều năm qua anh đã tập thành thói quen, những khi rảnh rỗi anh sẽ nấu cơm cho cô ăn.
Bây giờ đã là tháng bảy, đào trồng bên ngoài đã chín, Diệp Mạn Tinh chạy vào trong vườn hoa dạo một vòng rồi chạy vào báo một chuỗi tên món ăn, muốn ăn cánh gà coca, vịt bát bảo, cà tím đ.â.m tương, còn muốn ăn kẹo chuối dẻo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-897.html.]
Nói xong, cô mới nhận ra người đàn ông đứng ở cửa phòng bếp đang mỉm cười nhìn mình, sau đó vươn tay về phía cô.
Diệp Mạn Tinh: “Gì đấy?”
Tống Văn Cảnh nói: “Vịt và cánh gà thì anh có thể gọi điện thoại bảo Tiểu Cao mang đến, cà tím thì trong vườn có trồng, nhưng chuối thì không, anh chỉ có thể vào trong hái thôi."
Diệp Mạn Tình nhìn người đàn ông từ trái qua phải, cô còn lấy làm lạ vì sao khi nãy anh vừa nhắc một câu đến không gian nhưng lại không nói tiếp, hoá ra là đang đợi ở đây. Diệp Mạn Tinh hái hai đoá hoa đào cho anh, hờn dỗi nói: “Anh ba, em đã đưa anh rồi mà.”
Tống Văn Cảnh sững sờ: “Cành đào em đưa anh vào lân trước?"
Diệp Mạn Tinh gật đầu: “Anh cứ nghĩ mình muốn vào trong là được, anh ba, em muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng nếu Bối Bối và Đoàn Đoàn không nhận được điện thoại của chúng ta thì sẽ quậy đến lật trời, em gọi điện thoại cho bọn nhóc trước rồi đi nghỉ ngơi.”
Tống Văn Cảnh ừ một tiếng, vẫn đứng ở cửa phòng bếp nhìn theo vợ lên lâu, ánh mắt ấy chưa từng rời khỏi cô.
Bảo mẫu thím Trần vừa đi chợ về, vừa thấy lữ đoàn trưởng Tống đứng ở phòng bếp thì bị dọa giật cả mình, vội vàng mặc tạp để bước vào nấu cơm: “Lữ đoàn trưởng Tống, cậu đi nghỉ ngơi đi, sao lại ở phòng bếp thế?"
Tống Văn Cảnh thu lại tâm mắt, chỉ vào vị trí trong phòng bếp: “Thím Trần, thím giúp tôi trông lửa là được, tối nay tôi nấu cơm.”
DTV
Thím Trần vẫn muốn khuyên anh, nhưng thấy lữ đoàn trưởng Tống thật sự muốn nấu cơm, bà ấy cứng đờ đi đến đốt lửa.
Nhưng thấy lữ đoàn trưởng Tống như thế này, trong lòng bà ấy cảm thán không thôi, lữ đoàn trưởng Tống đã ngồi lên vị trí như thế, thật không ngờ vẫn xuống bếp nấu cơm. Bà ấy vừa nhét củi vào bếp, còn cảm thán nói: "Mợ thật có phúc, tôi đã làm giúp việc nhiều năm như vậy, vẫn chưa thấy chồng nhà ai mà thương vợ đến như vậy.”
Bà ấy thật sự cảm thấy lữ đoàn trưởng Tống đối xử với vợ rất tốt, chu đáo đến mức ngay cả lớn tuổi như bà ấy đều thấy thán phục. Một người đàn ông đối xử tốt với phụ nữ trong một hai ngày, một hoặc hai năm đều có thể kiên trì, nhưng tốt như vậy thì thật sự rất ít.
Tống Văn Cảnh liếc nhìn bà ấy một cái, trước kia không có nói chuyện yêu đương, hôm nay ngoài ý muốn hỏi thêm một câu: "Bình thường cô ấy có vui vẻ không?"
"Cô ấy hạnh phúc nhất là khi nào?"
Thím Trần nghe vậy nở nụ cười: "Dạ cậu, mợ vui nhất là khi cậu trở về. Mỗi lân cậu nấu cơm cho mợ ấy thì trong mắt mợ ấy đều có ánh sáng. Tuy rằng hai người gần thì ít mà xa thì nhiều, nhưng tôi cũng nhìn ra, mợ rất thương cậu.”