Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 892
Cập nhật lúc: 2024-10-24 18:32:57
Lượt xem: 35
Tâm Lâm cũng không ngờ Tống Văn Cảnh có thể bình tĩnh đến thế, anh ta “ừ” một tiếng: “Thế nên tôi mới nói hai người không thích hợp."
Lúc này, thật ra Tống Văn Cảnh muốn nhìn thử dáng vẻ của hoa đồng hành, nhưng anh vẫn biểu hiện ra ngoài chặt chẽ không chút sơ hở, chỉ nói một câu: “Tôi biết rồi, vợ tôi từng nhắc đến sự tồn tại của các người, còn việc tôi đã tiếp nhận cô ấy, đương nhiên cũng sẽ tiếp nhận các người."
Đào Gia không dám tin, anh ta đi quanh anh một vòng rồi hỏi ngược lại: “Anh biết? Anh biết rồi mà còn bình tĩnh được như vậy?"
Chẳng phải nói là đàn ông thì đều có tính chiếm hữu rất mạnh vậy?
Tân Lâm lại bảo Đào Gia ngồi xuống, anh ta lại đánh ra một quân cờ trắng, kết quả nhận ra dù có đánh thế nào, Tống Văn Cảnh cũng có tận mấy nước cờ tốt đang chờ anh.
Người đàn ông này thật khó đối phó.
Tân Lâm siết chặt quân cờ trong tay, anh ta đã hiểu, nếu người đàn ông này không chịu buông tay, bọn họ hoàn toàn không thể đưa Đào Đào về được.
Anh ta bèn nói rõ: “Thật ra chúng tôi không hài lòng về tuổi thọ của anh, sợ anh c.h.ế.t rồi Đào Đào sẽ đau lòng."
Quả nhiên Tân Lâm rất lợi hại.
Câu nói này đã chọc trúng diều mà Tống Văn Cảnh quan tâm nhất.
Tống Văn cảnh đánh ra quân cờ đen cuối cùng, một nước đi định thắng bại, sự bình tĩnh lạnh lùng lúc ban đâu của anh đã bị phá vỡ.
Kiềm chế một hồi lâu, Tống Văn Cảnh mới nói: “Vậy các người cố mà giúp tôi sống lâu hơn đi."
“Tôi nói thật đấy, nếu tôi c.h.ế.t đi, biết đâu chừng vợ tôi sẽ thích một gã đàn ông nào đó không chấp nhận được các người, không chừng còn sẽ khiêu khích chia rẽ quan hệ của các người."
Thấy trong mắt Đào Gia đều là lửa giận, anh còn cố ý nói: “Tôi thì khác, nghề nghiệp của tôi khá đặc biệt, có đủ sự tín nhiệm với các người, cũng có đủ lòng tin với vợ mình, có thể tiếp nhận các người. Thậm chí nếu tôi c.h.ế.t rồi, các người có thể chăm sóc vợ tôi, tôi còn có thể nói mấy lời dễ nghe, anh nói xem, chẳng phải tôi tốt hơn bất cứ kẻ nào hay sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-892.html.]
Anh có năng lực dù nói gì cũng có thể thao túng người ta suy nghĩ theo hướng mà mình nói.
Đào Gia khi nãy còn định sỉ vả anh, giờ đã bị lời nói này làm cho phải nghiêm túc suy nghĩ.
DTV
Tống Văn Cảnh còn nói: “Các người nhìn vợ tôi đi, cô ấy rõ ràng nghĩ không thông, tôi còn có thể giúp cô ấy nghĩ thông suốt, nói không chừng các người càng có cơ hội hơn thì sao?"
Đào Gia nghi ngờ: “Anh thật sự có lòng tốt như vậy à?” Tân Lâm đỡ trán, anh ta không ngờ một mặt khác của mình lại đơn thuần như vậy.
Đùng.
Trong không gian chợt truyền đến một giọng nói, chính là giọng của Diệp Mạn Tinh: “Anh ba, anh vừa nói gì đó?"
Nghe thấy giọng của vợ, cả người Tống Văn Cảnh cứng đờ, may mà anh đang là thương binh, chỉ cần anh xoay người lại thì mấy vết thương trước n.g.ự.c đã rướm máu, vợ lập tức không hỏi nữa. “Anh cả Tống Thanh Nguyên vẫn chưa tỉnh, bọn họ muốn tìm chủ nhiệm Tân đến xem thử, anh Tân anh có ổn không?"
Cô cũng biết Tân Lâm bị thương.
Diệp Mạn Tinh muốn đợi Tống Thanh Nguyên tỉnh lại mới hỏi thăm tình huống cành đào, bây giờ cô đã tìm được đào mộc bổn thể của mình, một hồn thả vào luân hồi này lại không có tin tức, điều này quá kỳ la.
Tâm Lâm đứng dậy nhìn Diệp Mạn Tinh, nhắc nhở cô một câu: “Được, chồng cô tỉnh lại đã lâu rồi, hai người nói chuyện với nhau đi, tôi đi xem tình huống trước rồi nói." Tân Lâm cũng là kẻ tàn nhẫn, chỉ với một câu nói đã đào một cái hố lớn cho Tống Văn Cảnh. Câu này nhắc nhở Diệp Mạn Tình, không gian của cô đã bị lộ rồi.”
Tống Văn Cảnh cảm thấy mình lại cực kỳ muốn đánh người, cái tên Tân Lâm này thật khó đối phó mà.
Sau khi mọi người rời đi cũng không ở lại Ngọc Tây lâu mà trước tiếp đi đến bệnh viện quân khu thành phố Nam. Bên này Tân Lâm đến bệnh viện quân khu thăm Tống Thanh Nguyên, bên Diệp Mạn Tinh lại bị kẹt ở
khách sạn với em chồng Tống Văn Thư và Triệu Giai Giai.
Triệu Giai Giai không nói tiếng nào, vô cùng yên tĩnh, nhưng em chồng Tống Văn Thư đã ôm cô khóc rất lâu: “Chị dâu ơi, hu hu, em khổ quá mà.”