Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 889
Cập nhật lúc: 2024-10-24 18:32:52
Lượt xem: 29
Linh dịch này còn có tác dụng định hình, Đào Gia vốn là một linh hồn rất kén chọn hoàn cảnh sống nhưng cũng rất vừa lòng với không gian này. Nhàm chán nên Đào Gia lại hỏi: “Tống Văn Cảnh c.h.ế.t rồi chẳng phải càng tốt hơn sao, còn quan tâm đến anh ta làm gì?"
Tân Lâm hạ quân cờ trắng, hỏi ngược lại: “Anh đành lòng nhìn Đào Đào khóc sao?”
DTV
Đào Gia nghẹn họng, hôm qua nhìn thấy Đào Đào rơi lệ anh ta cũng đau lòng muốn chết, nhưng anh ta vẫn cam lòng nhìn cô khóc.
Đào Gia không biết nói gì: “Chúng ta ở bên cô ấy nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa từng thấy cô ấy khóc, Tống Văn Cảnh ở bên cạnh cô ấy mới bao lâu, mà đã khóc rồi."
Răng rắc.
Đào Gia như nhụt chí, nhét hết cả táo đỏ và anh đào vào miệng, chỉ hận không thể biến chúng thành Tống Văn Cảnh mà ăn sạch.
“Đến anh rồi, bớt gây chuyện đi, bây giờ Bối Bối, Đoàn Đoàn vẫn còn nhỏ, cha ruột không còn dù sao cũng không tốt cho bọn nhỏ.”
Đào Gia hừ một tiếng, lại tiếp tục ăn trái cây.
Diệp Mạn Tinh ủ không ít rượu trái cây trong không gian, lúc này trên bàn ngọc trắng trước mặt bọn họ đây ắp ly rượu thủy tinh đủ màu sắc, còn có các loại trái cây đựng trong dĩa ngọc.
Mấy loại trái cây được trồng trong không gian này đem ra ngoài có mua sáu trăm nghìn tệ một cân cũng chẳng mua được.
Ở đây anh ta có thể ăn uống no đủ, chỉ đáng tiếc anh ta chỉ là một linh hồn, cũng không thể ở bên ngoài lâu.
Bởi vì mạn đà la đã khô gần phân nửa, Tân Lâm cũng cần phải dưỡng thương trong không gian một thời gian dài, bây giờ còn có thêm một người bị thương là Tống Văn Cảnh nên anh ta lại càng có nhiều chuyện phải làm hơn.
Hai người cũng không ngờ Tống Văn Cảnh sẽ tỉnh nhanh như vậy.
Đào Gia hỏi Tân Lâm: “Khi nào thì anh ta mới tỉnh được đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-889.html.]
Tân Lâm nói: “Hôm qua mới lấy đạn ra, ít thì cũng phải ba bốn ngày mới tỉnh, bây giờ Đào Đào đang trông chừng bên ngoài, anh nói xem nếu cô ấy quay lại, anh ba cô ấy vẫn chưa tỉnh, có khi lại khóc nhấn chìm anh luôn đấy.”
Đào Gia nghẹn lời, không cam lòng nói: “Cùng lắm lát nữa tôi đi xem anh ta xem." Tân Lâm lấy báo cáo công ty ra đọc, nghe vậy thì nói: “Anh đừng nhắm vào anh ta làm gì, anh ta đối xử với Đào Đào rất tốt, lần này cũng bị thương nặng.”
Đào Gia hừ một tiếng: “Tôi không tin anh không muốn ký khế ước với Đào Đào, chúng ta là hoa yêu, sinh mệnh rất dài, còn anh ta chỉ là loài người bình thường, chẳng lẽ Đào Đào sẽ ký khế ước với anh ta hay sao?"
Tân Lam chỉ im lặng, lời này anh ta cũng không biết đáp thế nào.
Tống Văn Cảnh bỗng lên tiếng: “Ký khế ước gì?"
Đào Gia giật mình, sao mà biến thái vậy, đột nhiên lại tỉnh rồi, vậy chẳng phải không gian của Đào Đào không giấu được nữa rồi sao?
Tống Văn Cảnh chưa nói gì thêm, anh bước vào, tự nhiên ngồi xuống ghế đá hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Đào Gia hừ một tiếng, trừng nhìn anh ta không nói gì.
Tuy Tân Lâm bất ngờ vì anh tỉnh lại nhanh như vậy, nhưng vẫn nhắc nhở anh phải dưỡng thương.
Tân Lâm nói: “Là không gian của Đào Đào.”
Tống Văn Cảnh vẫn đoán được đôi chút, nhưng dù anh có nghĩ cũng không nghĩ ra được không gian là gì: “Đây xem như là không gian riêng tư của vợ tôi sao? Vậy các anh..."
Tống Văn Cảnh lắc đâu, anh chỉ vào hai người rồi nói: “Tôi cũng không biết các người đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, tóm lại lúc tôi và vợ ở bên nhau, cô ấy không có những thứ này.”
Anh nhìn khắp không gian, cũng biết đây là một bảo bối, nhưng anh không nổi lòng tham mà chỉ nghĩ rằng cô vợ lười chảy thây của mình đã tự trồng ra một mảnh vườn cây ăn quả thế này, ắt hẳn đã phải chịu khổ rất nhiều.
Mọi người đều nhìn thấy bây giờ cô thành công biết bao, giàu có biết bao, nhưng có mấy ai biết được đằng sau hào quang ấy, cô đã âm thầm trả giá những gì?
Tống Văn Cảnh bước qua ngồi xuống, dù Đào Gia có chướng mắt với anh đến đâu cũng buộc phải thừa nhận người đàn ông này có vẻ ngoài cực kỳ xuất sắc, xuất sắc đến mức không hề thua kém đám hoa yêu bọn họ.