Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 886
Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:26:34
Lượt xem: 27
Diệp Mạn Tinh như muốn khóc: “Sao lại thành ra thế này rồi?"
Hơn nữa cô thấy nơi này cũng rất kỳ quái, xung quanh đây sương mù, rất giống với hoàn cảnh trong không gian của cô.
Đào Gia ngượng ngùng nói: “Vốn dĩ mới đâu thì khá an toàn, sau này tôi bị bắt rồi, tiếp nữa bọn họ phát hiện ra đào mộc bổn thể này có thể dùng để nghiên cứu ra thuốc trường sinh cho loài người, nên bắt đầu chặt cành đào ra."
Diệp Mạn Tinh vẫn cảm thấy kỳ lạ: “Vậy cành đào đem ra ngoài thì sao?"
“Cái này, tôi cũng không biết.”
Chuyện này Đào Gia cũng không biết.
Tiếng nổ vang vọng, sấm chớp ầm ầm, xung quanh bỗng bị bao vây bởi bốn năm mươi người đàn ông có hình xăm.
Đoàng đoàng đoàng, xung quanh vang lên tiếng súng, Đào Gia hối thúc cô đưa đào mộc bổn thể vào không gian: “Đào Đào, cô đi lấy đào mộc bổn thể đi, tôi ngăn bọn họ lại.”
"Nhưng xung quanh nó không biết có b.o.m hay không nữa, cô nhất định phải cẩn thận.” Đào Gia còn chưa nói hết thì một thanh đao đã phóng đến, nhưng đã bị Đào Gia ngăn lại.
Đào Gia đẩy cô đi đến chỗ đào mộc bổn thể, Diệp Mạn Tinh vươn tay đang chuẩn bị cất vào không gian.
Lại âm một tiếng, một viên đạn b.ắ.n đến, Diệp Mạn Tinh còn chưa kịp tránh thoát thì một viên đạn khác đã bay đến đánh tan viên đạn phía trước, gần bên tai lại vang lên tâm thanh: “Vợ ơi, cẩn thận.”
DTV
Cô quay đầu thì thấy người đàn ông đang chạy đến với vẻ mặt lo lăng, cô còn muốn nói sao người đàn ông lại gấp gáp như vậy, bỗng nhiên lại ngửi thấy mùi hương kỳ lạ.
Sau lại có tiếng nổ, cô cảm thấy có thứ gì đó nổ tung, ngay khi mặt đất rung chuyển, cô vừa thốt lên “Thu về” với đào mộc bổn thể thì toàn bộ thung lũng đã nổ tung. Lúc thung lũng nổ tung, cô lập tức được ôm vào lòng, bên tai là âm thanh lưu luyến: “Vợ à, trong lòng anh, em và tổ quốc đều quan trọng như nhau."
Tiếp đó, giọng người đàn ông và của chính cô đều bị nhấn chìm bởi vụ nổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-886.html.]
Một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống, Diệp Mạn Tinh cũng sững sờ. Nhưng vào giây phút cuối cùng, cô đã dẫn theo người đàn ông và đào mộc bổn thể tiến vào không gian.
Vừa vào không gian, linh khí đã ùa đến, tiếng động rền vang mới khiến cô cảm nhận được khu trung tâm đã mở ra. Linh khí dày đặc như khiến từng lỗ chân lông trên người cô cũng giãn nở.
Diệp Mạn Tinh vỗ nhẹ mặt người đàn ông: “Anh ba?"
Có lẽ người đàn ông đang lo lắng cho cô, trong lúc mơ màng vẫn duy trì tư thế ôm, Diệp Mạn Tinh nhìn mà đau lòng không thôi, cho dù biết cô là hoa đào tinh, nhưng từ tận đáy lòng anh, cô vẫn là người cần phải bảo vệ.
Cô cảm thấy khóe mắt như có dòng nước ấm áp chảy qua, cô cúi đầu mới phát hiện ra bản thân mình đã rơi lệ.
Phải thế nào thì một hoa yêu mới có thể mở lòng được? Vấn đề này trước khi gặp được người đàn ông này, ngay cả bản thân Diệp Mạn Tinh cũng không biết đáp án là gì.
Người đàn ông lúc này đang ôm theo một trái tim nồng nhiệt khiến cô nhìn thấy được. Trái tim kiên định bây giờ đã bị thay thế bởi nhịp đập dữ dội.
Cô cứ ngồi trong không gian ôm lấy người đàn ông, tựa cằm lên vai anh, nói một câu: “Anh ba, có đáng không?"
Đến tận hôm nay, anh đã dùng hành động và niềm tin phá vỡ kịch bản gốc, chứng minh cốt truyện không hề tồn tại trong nguyên tác.
Trong không gian rất yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không có, nếu không phải hoa đồng hành quay về, nếu người đàn ông không ở đây, thì với một người đã quen náo nhiệt như cô thoáng chốc ở nơi yên tĩnh thế này, thực sự cô sẽ không quen được.
Cộp cộp cộp.
Có tiếng bước chân đi vào, Diệp Mạn Tinh đưa mắt nhìn qua, mới phát hiện là Tân Lâm cũng đây m.á.u khắp người.
Anh ta đi đến trước mặt cô, vươn tay ra với cô: “Đào Đào.”
Diệp Mạn Tình nhìn anh ta, giọng nói bỗng chốc trở nên đau khổ nghẹn ngào: “Anh Tân, anh ba bị thương rồi."
Tâm Lâm thấy cô đau khổ trong lòng cũng khó chịu, anh ta dùng khăn lụa lau nước mắt cho cô: “Yên tâm, còn có tôi đây, dù cả thế giới có rời khỏi cô thì vẫn còn có tôi.”