Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 867
Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:26:04
Lượt xem: 35
Người đàn ông ôm chặt lấy cô, cằm gần như kề sát tai cô, nói: “Vợ, đừng cử động.”
Tiếng sấm dừng lại, tiếng s.ú.n.g từ bốn phía đột nhiên vang lên.
Họ đang ở giữa thung lũng, ngoại trừ hoa đào cô trồng thì không có cây cối xung quanh, đây chẳng phải là một bia đạn tự nhiên hay sao?
Cô nghe thấy thêm vài viên đạn xuyên qua tai mình, đồng thời, cô còn nghe thấy giọng nói của Đào Gia: “Đào Đào, đá anh ta ra, mau trốn đi."
Tiếng gọi “cha mẹ” của Bối Bối và Đoàn Đoàn cũng vang lên.
Tiếng đạn, tiếng b.o.m và những tiếng kêu bảo họ tránh đi vang lên bên tai cô, nhưng lúc này cô đã bị người đàn ông ép rất chặt, tránh được mới là lạ.
Ngay lúc Diệp Mạn Tinh nhắm mắt lại, chuẩn bị đưa người đàn ông trốn vào không gian trước, người đàn ông ban nãy còn đang nhắm mắt lại, lúc này lại giống như một con đại bàng sắc bén, tất cả đạn b.ắ.n ra đều bị anh dùng tay không bắt lấy, và trong chớp mắt đã bị anh b.ắ.n trả lại.
Sau đó, hàng chục người vừa nổ s.ú.n.g lân lượt ngã xuống.
Hiện trường nhất thời im lặng, ngay cả Đào Gia, người vẫn đang to mồm chửi mắng, bảo Tân Lâm mau cứu người cũng sửng sốt, anh ta ngẩn ra một lát rồi hỏi: “Chuyện gì vậy?"
DTV
Đào Gia: “Đây là người bình thường mà Đào Đào kết hôn đó sao?"
Trong tay Tân Lâm cũng có một khẩu súng, đá bay mấy tên xăm trổ đang dùng d.a.o rựa tấn công, đôi mắt phượng liếc nhìn Đào Gia, sau đó đưa cặp song sinh cho anh ta: “Trông chừng Bối Bối và Đoàn Đoàn."
Ở trên chiến trường, Bối Bối trông rất hưng phấn, còn nói: “Cha Tân, cháu cũng muốn chiến đấu, đưa d.a.o cho cháu."
Đào Gia: "?ייף
Đây là một loli bạo lực ư?
Đoàn Đoàn tương đối im lặng, đang phân tích hoàn cảnh của cha mình: “Tại sao lân đâu cha lại bị b.ắ.n mấy phát vào người, sau đó toàn bộ những viên đạn sau đó bị b.ắ.n quay trở lại?"
Dù có thông minh đến đâu thì cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ. Tân Lâm xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, chỉ nói một câu: “Ban đầu, nếu như chú hoặc cha con không chủ động dùng cơ thể đỡ đạn thì người bị thương sẽ là mẹ cháu và các cháu.”
Tuy nhiên, Tống Văn Cảnh lại xảo quyệt hơn, nói đây là vợ con mình, nếu Tân Lâm ra ngăn cản thì người làm chồng như anh sẽ chậm một bước, như vậy vợ anh sẽ thất vọng và đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-867.html.]
Ngoài ra, Tống Văn Cảnh còn nói nợ anh ta một ân tình nên bước chân của Tân Lâm chậm lại nửa nhịp, cứ thế bị người đàn ông cướp mất cơ hội. Mãi cho đến khi thoát ra khỏi tình huống này, Tân Lâm mới nhận ra, người đàn ông này thế mà lại dùng khổ nhục kế với mình, đây thực sự là một quân nhân sao?
Không, đây là một chính trị gia xảo quyệt mới phải.
Tân Lâm thở dài, những người anh ta nâng niu trong tay đều đã bị cướp mất rồi, lân cứu người này cũng không đáng là gì.
Đào Gia thì mặc dù khó chịu vì Tống Văn Cảnh cướp đi Đào Đào của mình, nhưng điều đó không ngăn cản anh ta hiểu được tình hình: “Hừ, chỉ là đỡ đạn thôi, tôi cũng có thể làm được.”
Đào Gia không ưa nổi Tống Văn Cảnh, nhìn thế nào cũng không thuận mắt. Không chỉ vậy, anh ta còn mắng Tân Lâm vô dụng, nhưng Tân Lâm lại phớt lờ anh ta.
Đoàng, đoàng, đoàng.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện thì Tống Văn Cảnh đang nằm sấp đã lấy s.ú.n.g ra.
Anh ôm người trong lòng đứng dậy, tập trung vào nhiều hướng, sau đó đổi vài khẩu súng, b.ắ.n liên tiếp hơn hai mươi phát.
Trong chớp mắt, những mảnh người lớn đột nhiên đổ ào xuống đất.
Đào Gia vừa nói đó chỉ là một thủ đoạn bình thường: “?” Người này đúng là có hơi ghê gớm.
Ầm một tiếng.
Lôi kiếp trên bầu trời lại giáng xuống.
Tống Văn Cảnh ôm lấy vợ, ép cô vào lòng, mặc cho lôi kiếp đánh xuống người mình. Tuy anh nhắm mắt, nhưng vẫn b.ắ.n thêm vài loạt đạn nữa về nhiều hướng.
Đoàng, đoàng, đoàng.
Một vài người nữa ngã xuống, và một số trong đó hóa ra là những tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa đang ẩn nấp trong khu rừng cách đó hàng chục mét.
Xạ thủ ngã bịch xuống, quản gia chạy tới chỗ Đào Gia thì thầm báo cáo.
Đào Gia tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói: “Ông nói nhiều quá.”
Chẳng lẽ anh ta muốn nghe quản gia của mình nói rằng Tống Văn Cảnh mạnh thế nào sao?