Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 864

Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:25:57
Lượt xem: 18

Lúc này trên người Đào Gia đây hơi thở tàn bạo, cố gắng lắm mới đè xuống được, nghe vậy thì nói: "Ai tới ngăn cản, xông qua."

Quản gia: "?" Thái độ điên cuồng như vậy quả thật rất cậu chủ.

Xe việt dã màu đen ngày càng chạy ngược lên đường núi gập ghềnh, sau khi xe vượt qua đỉnh núi rồi không biết đã đi qua bao nhiêu đường núi gập ghềnh, cuối cùng lúc xe việt dã lái vào một khe núi, toàn thân quản gia kéo căng như gặp phải kẻ địch lớn.

Ông ta biết cậu chủ lo lắng cho bạn học Diệp kia nên vẫn luôn lái xe rất ổn định.

Nhưng xe có ổn định đến mấy thì trời mưa đường núi vẫn rất khó đi.

Am.

Xe đ.â.m phải tảng đá trước mặt, Diệp Mạn Tinh bị xóc nảy làm tỉnh giấc, sau đó nghe thấy bên tai có một tiếng kêu: "Cậu chủ, nhảy xe."

Diệp Mạn Tinh lập tức bị kéo vào trong một vòng tay rồi nhảy xuống nhanh như chớp.

Ầm một tiếng, chiếc xe lúc nãy bọn họ còn ngồi bỗng chốc dấy lên một ngọn lửa lớn, âm một tiếng rồi nổ tung trước mặt bọn họ.

Nếu như nhảy chậm một chút đã bị nổ nát bét rồi.

Diệp Mạn Tinh: ?

"Tình huống gì thế?" Cô vừa quay đầu lại hỏi Đào Gia, nhưng vừa nhìn sang cô đã giật nảy mình, đôi mắt của Đào Gia đã biến thành màu đỏ gian ác mê hoặc lòng người.

Thật sự chỉ là trong chớp mắt, biến cố lại xảy ra lân nữa. 808034

Diệp Mạn Tinh không nghe thấy Đào Gia trả lời, trái lại nghe thấy âm thanh xé gió đánh úp lại, cô là hoa đào tinh nên ngũ quan nhạy bén, nhanh chóng tránh được âm thanh công kích này.

Nhưng Đào Gia phản ứng còn nhanh hơn cô, lập tức ôm cô lăn tiếp mấy vòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-864.html.]

DTV

Xoẹt một tiếng, Diệp Mạn Tinh nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, tiếp đó có mùi m.á.u tanh truyền tới, cô sờ thì thấy toàn là m.á.u đỏ tươi.

Mà chỗ bọn họ vừa đứng, lúc này đã có mấy người đàn ông tay cầm lưỡi lê, toàn thân xăm đây các loại hình, mặt không biểu cảm đồng thời đang đ.â.m d.a.o về phía đó.

Có thể thấy được, nếu như không chạy nhanh, mấy nhát kia sẽ c.h.é.m lên người bọn họ.

Nhưng nhát lúc nãy là Đào Gia dùng cơ thể để ngăn chặn?

Diệp Mạn Tinh kéo sau lưng anh ta tới nhìn thử, chỉ cảm thấy trước mắt toàn là màu đỏ: "Anh bị thương rồi."

Ngay trong lúc hai người nói chuyện, lại có d.a.o tấn công tới, Đào Gia lại ngăn cản lần nữa, cơ thể kia chảy m.á.u càng nhiều hơn.

Nhưng lúc này mưa cũng lớn, đã nhanh chóng hòa tan m.á.u vào trong nước mưa.

Diệp Mạn Tinh nhìn người còn có thể cười với cô, nhất thời không biết nên nói gì cho phải, cô cũng mặc kệ tình hình anh ta ra sao, chỉ xé một mảnh khăn lụa từ trong không gian ra băng bó vết thương cho anh ta trước.

Đào Gia cười: "Còn có người cầm d.a.o đó, cô không sợ hả?"

Cô muốn trợn trắng mắt: "Tôi cứ tưởng rằng anh sợ đau hơn, chẳng phải anh còn có cấp dưới đối phó những người này còn gì?"

Diệp Mạn Tỉnh không tin Đào Gia không xử lý được, anh ta là hoa đồng hành, là vũ khí chiến đấu của cô, nếu thật sự yếu ớt như vậy thì họ đã c.h.ế.t tám trăm lần rồi. 8034

Tuy nhiên, cô luôn cho rằng đối phương sợ đau, nhưng không ngờ anh ta lại chảy m.á.u nhiều như vậy.

Đào Gia quả thực rất vui mừng khi nghe được câu trả lời của cô. Khi những người đàn ông xăm mình cầm d.a.o lại lao tới, đôi mắt của Đào Gia lập tức chuyển sang màu đỏ quyến rũ. Ngay sau đó, mạn đà la đen ở dưới chân anh ta phát triển điên cuồng. Một lúc sau, một luồng hương hoa tỏa ra, những người đàn ông có hình xăm lần lượt ngã xuống, họ không ngã xuống như bình thường, mà ngã vào những giấc mơ ngọt ngào.

Diệp Mạn Tinh vừa mới băng bó cho anh ta xong, thấy anh ta thê thảm đến mức chỉ còn lại một linh hồn, vừa cứu cặp song sinh, vừa bảo vệ cô, vừa nhảy ra khỏi xe, lại vừa bị thương, dù cô có tức giận đến đâu cũng tan thành mây khói.

Diệp Mạn Tinh nói: “Tôi không tính toán với anh nữa, Bối Bối và Đoàn Đoàn đâu?”

Đào Gia nhìn cô mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Tôi đã để bọn chúng ở một nơi an toàn rồi, chúng ta ở đây không an toàn, lát nữa tôi sẽ dẫn cô đi đón chúng."

Loading...