Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 863

Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:25:56
Lượt xem: 22

Đây là một chiếc xe việt dã có gầm rất cao, rất thích hợp để lái lên loại đường núi gập ghềnh như vậy, nhưng khi chiếc xe đi từ đường khá bằng phẳng qua độ cao ngày càng cmao so mới mặt biển, Diệp Mạn Tình vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.

Cảnh vật xung quanh đây cũng không đúng, đâu đâu cũng là những dãy núi chạy dài không dứt, con đường này càng kỳ lạ hơn, đường núi thật sự sẽ cua ngang cua dọc, cô nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, con đường kia lại luôn uốn lượn cong cong hình xoắn ốc.

Hơn nữa nhìn từ đây ra ngoài đã có thể nhìn thấy bên ngoài đã rất cao, cô chỉ sợ tài xế này đạp phanh gấp một cái là xe rơi xuống luôn.

Đường núi ở biên giới này thật biến thái, đáng sợ quá.

Cô là hoa đào tinh nhưng cũng chưa từng đi đường núi khó đi như vậy bao giờ.

DTV

Diệp Mạn Tinh hỏi: "Đây là đâu, không phải đi tìm Bối Bối Đoàn Đoàn hay sao?"

Tính nhẫn nại của Đào Gia rất tốt, lái xe cả chặng đường, người này gần như là nhìn cô suốt dọc đường, nghe vậy thì nói: "Cặp sinh đôi ở ngay phía trước, đi một lát nữa là tới rồi."

Đã đến nước này rồi, Đào Gia là hoa đồng hành của cô, nếu như lừa cô thì bản thân anh ta cũng chưa chắc đã có lợi gì, thế nên cô cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ hỏi tình hình của cặp sinh đôi lúc đó.

Tuy Đào Gia mặc đồ thể thao nhưng anh ta còn đeo găng tay màu đen, anh ta ngắt một đóa mạn đà la màu đen đưa cho cô rồi mới nói: "Bị người ta mang đi, tôi chặn lại ở trên đường."

Diệp Mạn Tình nghi ngờ: "Dễ dàng như vậy ư?”

Nếu đúng là dễ dàng như vậy, nhà họ Tống phái nhiều người như thế đuổi theo, chẳng phải chứng tỏ là nhà họ Tống rất vô dụng hay sao?

Thật ra cũng không phải vô dụng, Đào Gia có thể chặn lại dễ dàng như vậy cũng một phần là do thế lực của nhà họ Tống ở các nơi đuổi theo không ngừng nghỉ. Nhưng Đào Gia muốn Đào Đào của anh ta ly hôn với Tống Văn Cảnh như vậy, tại sao lại nói lời tốt thay cho đối phương vào lúc này?

Anh ta lại hái một đóa mạn đà la đưa cho cô, Diệp Mạn Tinh đập tay anh ta một cái: "Được rồi không đau hả? Còn hái."

Cô nhận lấy mạn đà la, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn Đào Gia chằm chằm.

Được đôi mắt này nhìn vào, rất ít người có thể từ chối yêu cầu của cô, huống hồ là Đào Gia vốn là hoa đồng hành của Diệp Mạn Tinh?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-863.html.]

Anh ta nhìn cặp mắt kia của cô một lát, bỗng nhiên nhếch môi cười với cô một tiếng, trái lại càng giống yêu tinh hơn: "Cô đoán xem?"

Diệp Mạn Tinh: ?

Cô đang định không để ý đến anh ta thì nghe thấy giọng nói của chàng trai mang theo một chút ngứa ngáy say lòng người: "Bởi vì là quen biết, tôi còn đưa một ít đồ cho đối phương, đối phương để tôi đưa cặp sinh đôi đi, chẳng phải là cho tôi rồi hay sao?"

"Thứ gì?" Thứ gì mà đáng tiền như thế. "Một chút m.á.u của tôi."

Suýt nữa Diệp Mạn Tinh đã bóp nát đóa hóa trong tay.

Nhưng Đào Gia còn giơ vết thương ra cho cô xem: "Đau lắm đấy, cô đã đồng ý ly hôn, còn nợ tôi một lời hứa, không thể quỵt nợ được."

Diệp Mạn Tinh muốn gõ đâu anh ta.

Có điều thấy vết thương trên tay anh ta đã đóng vảy, là hoa đồng hành sao có thể để lại vết thương được? Đó là cố ý để cho cô xem.

Nhưng Diệp Mạn Tinh vẫn thừa nhận chuyện này: "Biết rồi, ly hôn thôi mà..."

"Làm sao?" Đào Gia tiếp lời hỏi.

Diệp Mạn Tinh không nói nữa: "Tôi ngủ một lát."

Vì vội tới đây nên thật ra cô chẳng được nghỉ ngơi gì, bây giờ có hoa đồng hành ở đây, thần kinh của cô cũng không quá căng thẳng nữa, tựa ở ghế sau xe rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Đào Gia ngồi ở bên cạnh cô, thấy cô ngủ nhưng đâu không thoải mái bèn để đâu cô dựa vào trên người anh ta.

Thật ra nếu là lúc trước, anh ta sẽ trực tiếp để cô nằm ở trên đùi, nhưng sợ cô tỉnh lại sẽ tức giận nên bèn để cô dựa vào trên người.

Quản gia ở đằng trước vẫn luôn im lặng coi mình như một người gỗ, cũng mặc kệ tình hình phía sau ra sao, chỉ tập trung lái xe của ông ta, nhưng vẫn có trách nhiệm nhắc nhở: "Cậu chủ, chúng ta đã đi vào phạm vi mà bọn họ có thể công kích."

Loading...