Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 858
Cập nhật lúc: 2024-10-24 10:25:03
Lượt xem: 32
Tháng sáu, thời tiết nóng bức.
Vào tháng sáu giữa mùa hè này, Tống Văn Cảnh cuối cùng đã trở về rồi.
Mùa hè năm nay vốn là nóng nực vô cùng, ánh mặt trời giữa trưa thiêu đốt trái đất giống như một cái lò lửa lộn ngược, ngay cả khi đang núp trong bụi cỏ ven sông, người ta vẫn cảm thấy mồ hôi chảy vào trong mắt.
DTV
Còn chúng tôi.
Hai anh em Tiểu Bình An và Tiểu Hoan Hỉ cẩn thận núp ở trong bụi cỏ bên bờ sông, chỉ để lộ hai cặp mắt to nhìn chằm chằm không chớp mắt vào chiếc xe đột nhiên khởi động.
Phát hiện khói ở đuôi xe ô tô pha lẫn với bụi đất mù mịt lướt qua, cho dù lúc này từng giọt mồ hôi đã chảy vào trong mắt, hai cục bột nhỏ vẫn không dám tùy tiện lau mồ hôi.
Mãi cho đến khi mấy chiếc xe tải Van này đã lái đi một lúc lâu, hai cục bột nhỏ mới dám nhẹ nhàng lau mồ hôi nơi khóe mắt.
Đợi đến khi mấy người đêu bị bắt hết lên chiếc xe sau cùng nhất, hai đứa bé mới lén lút chuẩn bị bò ra ngoài.
Nhưng một giây sau, hai cục bột nhỏ lập tức phát hiện chiếc xe phía trước bị chặn lại, cùng đi theo còn có rất nhiều đồng chí mặc đồng phục công an.
Còn có người mặc quân trang màu xanh quân đội, vừa nhìn là biết đó là đồng chí giải phóng quân của bộ đội.
Nhìn thấy mấy người đàn ông trên xe đột nhiên xông ra chuẩn bị chạy trốn lại bị các đồng chí mặc quân trang màu xanh và đồng phục công an bao vây ở xung quanh đá mấy phát trở lại trong xe, nói: "Nằm sấp xuống, đếm thử xem có đúng người hay không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-858.html.]
Tiểu Cao nhìn hết trái phải trước sau rồi cuống lên: "Trung đoàn trưởng Tống, không thấy Tiểu Bình An và Tiểu Hoan Hỉ."
Vừa dứt lời, mọi người phát hiện sắc mặt của trung đoàn trưởng Tống không được tốt cho lắm.
Lúc mọi người cho rằng anh chuẩn bị nổi giận, kết quả lại phát hiện trung đoàn trưởng Tống đi thẳng đến bên bụi cỏ lau, giọng nói khàn khàn vì đã lâu không nói chuyện: "Đi ra." Ban đầu khi nhìn thấy cha, Tống Bình Bình và Tống Hoan Hoan còn vui mừng, đến lúc này lại nắm chặt nắm đấm, nước mắt to như hạt đậu không khỏi lăn xuống từng giọt, trên khuôn mặt trắng nõn của hai cục bột nhỏ đều là vẻ không vui.
Đừng nói đến việc vui mừng khi nhìn thấy cha nữa, là rất không vui, cũng không hề nghe lời mà đi ra ngoài.
Hai cục bột nhỏ không đi ra, nhưng hai bé đã nhanh chóng bị ôm vào trong lòng.
Tống Văn Cảnh ôm hai cục bột nhỏ, đôi mắt đen nhanh nhìn hai đứa chằm chằm, cánh tay hơi siết chặt, cúi đầu xác nhận là hai đứa nhóc, anh mới nói ra câu thứ hai: "Các cậu mang người đi tra hỏi trước." Tiểu Cao ở bên cạnh "Dạ" một tiếng rồi cùng mấy đồng chí của đồn công an và đồn cảnh sát đặt mấy đứa bé bị ngất xuống, còn ai vào đây ngoài đứa bé của nhà họ Chu?
Tống Bình Bình tức đến nỗi mặt đỏ bừng, ban đâu mấy anh em nhà họ Chu muốn gài bẫy bọn họ, bị cậu bé gài lại rồi bị bắt, kết quả lại bị cha ruột chặn lại.
Tống Bình Bình tức giận, càng không thể chấp nhận: "Lúc bọn con bị bắt thì không thấy cha đâu, khó khăn lắm bọn con mới giải quyết được, cha lại cho người chặn lại, bọn con có phải là con ruột của cha không?"
Cậu bé muốn hỏi câu này từ rất lâu rồi. Tuổi của Tống Bình Bình còn quá nhỏ, cậu bé vẫn chưa hiểu quá nhiều quy tắc của người lớn, kiếp trước cũng là được tâng bốc trưởng thành, thế nên tính tình cậu ấm của cậu bé cũng rất ghê gớm, trong thế giới của cậu bé chỉ có quan niệm không đúng tức là sai.
Tống Văn Cảnh im lặng để hai đứa bé trút giận xong mới ôm chặt con trai con gái: "Bé cưng, bất kể là ai, để con bị bắt đều là không tốt."
Tống Hoan Hoan méo miệng rơi nước mắt, không hề nói chuyện, nhưng nhìn dáng vẻ kia đã thấy vô cùng ấm ức.
Tống Bình Bình lại tức giận đến nỗi mũi sắp bốc khói: "Là bọn chúng định đánh thuốc mê bọn con, là bọn chúng muốn bắt con và em gái, chúng con chỉ lấy gậy ông đập lưng ông, để bọn chúng thay thế cho bọn con, người lẽ ra phải lên chiếc xe kia mà thôi." "Chúng con chỉ là vì tự vệ." Lần này đến cả Tống Bình Bình luôn luôn kiêu ngạo cũng khóc, hỏi lại: "Cha là cha ruột của bọn chúng hả?"