Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-10-18 05:58:45
Lượt xem: 327
"Được rồi, không có việc gì con có thể đi."
Bằng không nói như thế nào không phải người một nhà thì không bước vào cửa nhà, quả thực tính tình của cha Tống và mẹ Tống giống nhau, sự tình được giải quyết xong, lập tức bắt đầu đuổi con trai đi.
Mí mắt Tống Văn Cảnh co rút, đứng dậy chuẩn bị ra cửa, vừa đi tới cửa, bỗng nhiên bị gọi lại: "Chờ một chút."
"Con dâu của cha sao bỗng nhiên gọi điện thoại cho con trở về?"
Tống Văn Cảnh dừng bước, nhìn cha anh một hồi lâu, sau đó dừng một chút nói: "Cô ấy mang thai."
Xoạch.
Trong tay cha Tống vừa mới cầm lấy kính rớt xuống, vội vàng nhặt lên, một lần nữa lau sạch sẽ đeo lên, trái phải từ trên xuống dưới nhìn con trai: "Thật sao?"
Cha Tống kêu lên vui mừng.
Khuôn mặt luôn luôn nghiêm túc của cha Tống cũng bị tin tức này làm cho chấn động đến không kịp phản ứng
,tươi cười trên mặt, đều sắp nứt ra đến vành tai.
Vốn tưởng rằng con dâu này lúc trước ngay cả ân huệ báo đáp, loại chuyện hạ thuốc này đều làm ra, hẳn là muốn làm cho trong nhà ồn ào đến mức gà bay chó sủa.
Không nghĩ tới con dâu này hăng hái tranh giành như vậy, lúc này mới vào cửa bao lâu, thế mà đã mang thai.
Trọng điểm là, cha Tống tuyệt đối không nghĩ tới, con dâu mang thai, lại có thể giấu diếm lâu như vậy?
Bỗng nhiên cha Tống nhớ tới gần đây con dâu khẩu vị không tốt, lúc này mới thầm mắng một tiếng:
"Ẩu tả, mang thai thế nào cũng không nói, vợ con đã nhiều ngày ăn uống không tốt."
Lỡ như làm không tốt, xảy ra chuyện thì sao đây?
Tống Văn Cảnh khẽ mím môi, tạt một chậu nước lạnh vào cha anh: "Cô ấy nói, kết hôn với con là bởi vì lúc trước hạ thuốc mới ép con bắt đầu, cho nên, lập tức bảo con trở về ly hôn.
" Cha Tống nghe được cả lông mày đều nhíu lại: "Ly hôn? Con dâu mang thai, một cô gái đã li hôn, tình hình hiện tại nhà mẹ đẻ của con dâu, con dâu trở về sẽ sống như thế nào? Có phải bởi vì không sắp xếp tốt công việc cho anh hai của con dâu hay không?".
Cha Tống nhíu mày, ngược lại không nghĩ tới trách con dâu, ngược lại là tự suy nghĩ do bọn họ làm không tốt.
Tống Văn Cảnh nhìn cha mình ừ một tiếng: "Con trở về lập tức xử lý chuyện công tác của anh hai."
Dừng một chút, anh lại nói: "Cha, con còn chưa nộp đơn xin theo quân đội, con chưa học thêm xong, con tiếp tục học thêm trong khoảng thời gian này, còn cần gia đình mình chăm sóc tốt cho cô ấy."
Chuyện này có thể nói cho cha anh biết, mà không thể nói cho mẹ anh biết: "Mẹ còn không biết chuyện vợ con muốn ly hôn, trước hết cha đừng nói."
Cô vợ nhỏ không hiểu những thứ này, đương nhiên anh phải xử lý tốt cho cô.
Chương 86
"Ừ."
Cha Tổng suy tư một chút lập tức biết ý nghĩa sâu xa trong đó: "Cha biết rồi, con và vợ con thương lượng thật kỹ."
Ban đêm, lúc xuân hạ giao nhau, bên ngoài dưới màn đêm tối đen, còn có thể nghe được tiếng côn trùng minh kêu oе ое.
Tống Văn Cảnh vừa ra cửa chuẩn bị đi đánh răng, lập tức phát hiện một bóng đen tấn công về phía anh.
Gần như là phản xạ công kích có điều kiện, một cái vật qua vai đánh ngã hai tay đặt người ở sau lưng, lập tức nghe được một tiếng kêu thảm thiết vang lên:
"Anh, anh thật đúng là anh ruột của em, anh muốn mưu sát em trai ruột của mình sao hả.”
Thanh âm cứng rắn của Tống Văn Lâm vang lên, Tống Văn Cảnh mới buông cậu ra.
"Tự chuốc lấy."
Biết rõ thói quen mấy năm nay của anh, còn dám đánh lén anh. Tống Văn Cảnh như không có việc gì lướt qua em trai của anh, cầm lấy chén súc miệng quen thuộc đi đánh răng.
Ban đêm,đang đánh răng với nước suối lạnh lẽo, anh nghe thấy một tiếng cà lơ phất phơ vang lên bên tai:
"Anh, có phải anh và chị dâu cãi nhau không?"
Năm nay Tống Văn Lâm mới mười sáu tuổi, anh cũng muốn đưa đi quân đội, chỉ là còn chưa tới thời gian hải quân báo danh nhập ngũ, vẫn luôn ở nhà chờ thời điểm.
Vừa đánh răng được một nửa Tống Văn Cảnh trả lời : "Không có."
Tuy rằng Tống Văn Lâm cảm thấy chị dâu nhỏ vừa yêu kiều vừa giày vò người, nhưng thấy anh trai thần tiên của cậu trở về, liều mạng cho chị dâu nhỏ yếu đuối điên cuồng xoát thiện cảm:
"Anh, chị dâu muốn cùng anh đi theo quân đội sao?"
"Ừ."
Nghe nói như vậy, Tống Văn Lâm một bên vui sướng khi người gặp họa, vừa lo lắng cho chị dâu, hình như rõ ràng vui sướng khi người gặp họa nhiều hơn:
"Anh, anh nói đây có phải là trăm ngàn năm không cưới vợ hay không, vừa cưới vợ lập tức cưới một cô vợ nhỏ phiền toái nhất."
Thấy anh trai cậu đại khái muốn đánh cậu, Tống Văn Lâm vội vàng nói đến chuyện quan trọng:
“ Anh, anh đừng đánh, em có chuyện muốn nói, chị dâu tuy rằng yếu ớt một chút, hơi phiền một chút, nhưng thật sự có lòng hiếu thảo."
"Lần trước em không phải đặc biệt gọi điện thoại nói cho anh biết, chị dâu bị quần áo mài mòn da, còn dị ứng ngất xỉu nữa?"
Tống Văn Cảnh lấy đôi mắt đen láy kia nhìn cậu, em trai của anh chậc chậc nói: "Anh, anh cũng mới biết được, chị dâu vẫn luôn uống trà lài, uống cái trà lài kia chị ấy lập tức không dễ bị dị ứng nữa."
"Lần trước bị dị ứng, chính là mẹ chị dâu đến nhà mình, chị dâu đem tất cả trà lài cho cha Diệp, sau đó chị ấy mới dị ứng."
Tống Văn Cảnh nghe được tâm tình một chút: cho nhà uống thêm chút trà lài, còn chính mình thì bị dị ứng, anh liền nắm được trọng điểm, cô vợ nhỏ vì muốn nhường trà lài cho người lớn trong nhà còn mình thì nhịn không uống.
Chương 87
Bỗng nhiên Tống Văn Lâm như cơn gió thần bí hề hề hướng tới anh trai cậu gần một chút, lúc này mới thấp giọng nói:
"Anh, anh nên đối tốt với chị dâu."
Thấy hai chùm ánh mắt đen tối nặng nề của anh trai cậu b.ắ.n thẳng đến, đành phải đầu hàng, đem những lời sau nói ra: "Mẹ chị dâu đến nhà chúng ta, nói có người sắp xếp công việc cho anh hai Diệp, yêu cầu chị dâu ly hôn với anh."
"Em có thể tự mình nghe được chị dâu nói, chị ấy rất yêu anh, hôn nhân của chị ấy và anh là quân hôn, phá hoại quân hôn là phải ngồi tù, còn bị mẹ chị dâu mắng một trận."
Tống Văn Lâm nghe được nhấp lưỡi, lúc trước cậu còn ghét bỏ sự yếu đuối của chị dâu, cũng từ sau đó cậu có chút tiếp nhận chị dâu.
Tuy rằng cơ thể chị dâu yếu đuối, đặc biệt phiền toái, nhưng chị dâu thiện lương, tính cách kiên định, cũng có thể ở thời khắc mấu chốt chống đỡ các loại cám dỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-85.html.]
Cậu cảm thấy, phụ nữ có thể kiên định tính cách, kiên định nguyên tắc, thật sự không tồi.
Chỉ một câu nói, Tống Văn Cảnh cảm giác m.á.u trong người mình đang cuồn cuộn dâng lên, ánh mắt sắc bén của anh ngưng tụ nhìn em trai, thanh âm khàn khàn hỏi: "Về sau thì sao?"
"Sau đó, chị dâu rõ ràng từ chối, sau đó mẹ chị ấy còn mắng chị ấy, nói anh không cùng chị ấy về nhà."
Tống Văn Lâm nói xong bội phục bản thân muốn chết, thanh âm lưu manh của cậu đứng đắn không ít:
"Anh, không nghĩ tới chị dâu bị mẹ chị ấy ép đến thế nào đâu, chị ấy đều vì anh nói chuyện, trước kia em cảm thấy chị dâu quá yếu đuối, còn khắp nơi ghét bỏ chị ấy phiền toái. Nếu có một người vợ bảo vệ em như vậy, cho dù có phiền toái em cũng chấp nhận..."
Lời vừa nói ra, Tống Văn Lâm lập tức che đầu "a" một tiếng, hai tay ôm đầu chạy trốn: "Anh, anh không có lương tâm, đánh em mạnh thế."
" Để em chừa cái tật không biết lớn nhỏ.”
Tuy rằng Tống Văn Cảnh gõ đâu em trai, nhưng dừng lại ở ngoài phòng rất lâu, một bên nghĩ đến cô vợ nhỏ, một bên bảo em trai nói rất nhiều chuyện của cô vợ nhỏ.
Đại khái là do mang thai, bây giờ cô đã được ba tháng, bụng đã dần dần lộ ra, cũng may trên eo cô thịt không hiện ra nhiều, cái bụng này mới không có gì đặc biệt nổi bật.
Tuy rằng nói hơn ba tháng nôn mửa không nghiêm trọng như vậy, nhưng mang thai và không mang thai, buổi tối ngủ vẫn khác biệt .
Cô cũng không quan tâm nam chính có vào ngủ hay không, cô ôm hai cái chăn đi ra, còn chính mình ôm chăn trắng hồng đắp lên mình rồi tự mình ngủ ở trong cùng.
Ngủ như mộng như tỉnh, bỗng nhiên nghe được một loạt tiếng bước chân trầm ổn vang lên.
Xoạch một tiếng.
Đèn đầu hỏa trong phòng được thắp sáng, bên ngoài giường bị đè xuống, hơi thở của người đàn ông quá mạnh, Diệp Mạn Tinh chợt mở mắt ra.
DTV
Chương 88
"Vợ, ngủ chưa?"
Giọng nói của người đàn ông còn có chút khàn khàn, cứ như vậy tựa vào bên ngoài, nửa người cúi xuống nằm ở phía trên cô.
Diệp Mạn Tinh vừa mở mắt ra, nhìn thấy hai con mắt đen kịt của nam chính phóng về phía cô. "Anh, anh ba."
Hốc mắt người đàn ông thâm sâu, đồng tử đen kịt, thân hình cao lớn tựa như con báo đang ngủ đông, khí thế đàn ông quá mạnh mẽ.
Cô muốn bỏ qua nhưng không thể làm được. Đôi mắt người đàn ông đen kịt như đêm, tầm mắt đen kịt nhìn cô, thật lâu sau mới nói:
"Vợ, anh và Trần Kiều Kiều không có gì, em đừng hiểu lầm."
Trong nháy mắt trên đâu hoa đào tinh nhỏ treo đây dấu chấm hỏi: Sao bỗng nhiên lại nói đến nữ chính trùng sinh vậy.
Thấy đôi mắt của cô trong suốt như nước hồ sau cơn mưa mùa xuân, Tống Văn Cảnh cảm thấy trong cổ họng lăn một vòng, bỗng nhiên xoay người sang nghiêng người nằm xuống, giọng nói khàn khàn: "Vợ, anh lo lắng cho đứa nhỏ, ngày mai chúng ta đến bệnh viện thăm khám, nhưng ly hôn thì không cần đâu."
Cô vẫn không nói gì, hoa đào tinh rất giỏi cảm nhận cảm xúc của người khác, cô luôn cảm thấy nam chính lúc này dường như rất nguy hiểm, nhưng ánh mắt của nam chính nhìn cô lại vô cùng bình thản.
Dù sao bây giờ hai người vẫn là vợ chồng, cô cũng không thể đuổi người đi, chỉ là thăm dò nói: "Anh ba, có quá nhiều cô gái yêu thích anh, em cảm thấy dưới tình cảnh như vậy, đàn ông rất khó chống cự được khi người khác quyến rũ."
"Hơn nữa, em cảm thấy quá phiền phức, em không chịu được."
Giọng nói của cô có một chút ngây thơ: "Anh ba, anh có thể đồng ý ly hôn được không?"
Bọn họ nói cũng không ít, nói chung nam chính cũng có trả lời, ai biết cô vừa quay đầu lại thì nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, một lúc lâu sau cô mới nghe thấy một tiếng cười:
“Không đâu."
"Trừ em ra, với ai anh cũng không có kiên nhẫn."
Đây là giọng nói của nam chính, cách một lúc lâu sau mới nói: "Ngủ đi, anh có ba ngày nghỉ, đi bệnh viện với em, sau đó cùng em về nhà."
Hoa đào tinh nhỏ không nói gì. Hoa đào tinh nhỏ có hai luồng suy nghĩ điên cuồng: nói như thế nào nam chính cũng kiên quyết không chịu ly hôn hả.
Cô biết, nguyên nhân chính là vì nam chính phải chịu trách nhiệm, kiên quyết không chịu ly hôn cũng là vì nhân phẩm anh tốt. Cô có thể trách anh sao?
Nhưng tình tiết trong nguyên tác gốc, biết rõ là kết cục phải chết, nhưng cô vẫn muốn cố gắng.
Bây giờ cô không có không gian, không thể sử dụng bản thể đào chi để tránh cái chết, vậy làm sao mới tốt đây?
Ôm bụng chạy được không? Xí, ngày mai phá đứa nhỏ rồi chạy sẽ không tính là ôm bụng chạy phải không?
Chương 89
Có lẽ là mệt mỏi, cô nằm xuống mí mắt nặng trĩu rồi thiếp đi. Lại không biết sau lưng có một cặp mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, hoặc là nói đang nhìn bụng cô không rời mắt.
Có lẽ biết cô vợ nhỏ căng thẳng, Tống Văn Cảnh thật sự rất quy củ mà nằm ở bên ngoài, dùng cơ thể che chở cho cô không bị ngã ra ngoài.
Thực ra anh rất muốn nắm tay cô, chạm vào bụng cô cảm nhận một chút cảm giác huyết mạch tương liên. Nhưng anh biết cô vợ nhỏ sợ mình, nên cả đêm chỉ dựa ở bên ngoài không nhúc nhích.
Ngày hôm sau, bên ngoài lại lất phất mưa xuân, hôm nay phải đến bệnh viện thị trấn để làm kiểm tra.
Hôm nay Diệp Mạn Tinh mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình có hoa màu xanh lá cây, với một chiếc quần rộng màu đỏ sẫm, mái tóc thắt b.í.m một bên.
Toàn thân phát ra vẻ đẹp nao lòng, trẻ trung xinh đẹp không nói nên lời, một cổ hơi thở thanh xuân nồng đậm quét qua.
Cô còn có khuôn mặt của một yêu tinh nhỏ, đôi môi anh đào với đôi mắt hạnh quyến rũ khó tả. Thời điểm cô ngồi ở kia chải tóc, Tống Văn Cảnh quay trở về luôn ở trong phòng nhìn cô chải chuốt non nửa giờ.
Kết quả chính là khi ra ngoài, cô đã quần áo chỉnh tề, mà nam chính vẫn chưa chuẩn bị xong.
Mẹ Tống ghét bỏ con trai ở trong phòng cả buổi, thì Diệp Mạn Tinh nói với nam chính: "Anh ba, em đến chỗ thanh niên trí thức gọi thanh niên trí thức Triệu, anh đến sau nhé."
"Ừ."
Âm thanh của người đàn ông như có như không truyền đến: "Vợ cẩn thận một chút."
Nhìn thấy ánh mắt trêu đùa của mẹ chồng, lần đầu tiên hoa đào tinh nhỏ chạy trối chết.
Bên ngoài trời đang mưa phùn, phía sau truyền đến âm thanh của mẹ Tống hỏi có muốn mang ô hay không, cô lập tức từ chối.
Nhưng thật trùng hợp, cô vừa ra ngoài, mưa xuân dần dần lớn hơn, khi mới vừa đến bên ngoài chỗ thanh niên trí thức thì đụng phải thân ảnh màu hồng của Giang Hồng Tiếu.
"Ơ, đây không phải cháu dâu của đại đội trưởng thôn chúng ta sao? Không phải là ỷ vào khuôn mặt hồ ly tinh để gả vào sao, ra vẻ cái gì?"
Giang Hồng Tiếu đắc ý chỉ chỉ ô trong tay, khinh bỉ nói: "Còn tưởng rằng cô hạnh phúc lắm, kết quả, ngày mưa này lại một mình chán nản ra ngoài, ngay cả ô cũng không đem, chẹp... Đáng thương, cũng không biết ra vẻ cái gì?"
Cô ta nói xong, vẻ mặt kiêu ngạo lắc lắc tờ giấy giới thiệu trở về thành phố màu trắng trước mặt cô, đắc ý nói: "Cô đắc ý cái gì, không cần cô tôi cũng có được lá thư giới thiệu này."
"Một người dựa vào việc hạ thuốc để gả vào nhà họ Tống, thật bỉ ổi... Tôi khinh, tôi chờ xem cô sẽ thê thảm ra sao! Cô cho là anh ba Tống yêu cô sao? Nằm mơ đi!"