Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 817

Cập nhật lúc: 2024-10-23 22:30:22
Lượt xem: 36

Diệp Mạn Tình nghe xong bèn cảm thấy đau đâu, cô biết rõ con mình, dù tình hình có nghiêm trọng đến đâu thì chúng vẫn mang trong mình dòng m.á.u hoa đào tinh, có thể tự động hồi phục được.

Người cô thực sự cần quan tâm là hai cậu bé bị vỡ đâu kia, cô quỳ xuống nói với hai đứa trẻ:

“Xin lỗi các cháu, các cháu là con nhà nào? Để dì báo với cha mẹ các cháu trước rồi đưa các cháu đi khám."

DTV

Vương Ái Quân nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, không nói gì, khóe miệng đã bị rách nhưng cậu ta cũng không kêu đau.

Thế rồi, cậu ta lại nhìn Bối Bối và hỏi:

“Cậu ấy có đi không?"

Bối Bối: "?”

Tống Bối Bối:

“Tôi đi hay không thì liên quan gì tới cậu?"

Tống Bình Bình lập tức ý thức được có điều gì đó không ổn, cũng không còn giả vờ đau đớn nữa, nhanh chóng nhảy dựng lên, đứng chắn trước mặt chị gái mình.

Tống Bình Bình thầm nghĩ:

“Sói con, anh còn muốn thu hút sự chú ý của chị tôi sao, không có cửa đâu.”

Thực ra, cậu bé là người bị thương nặng nhất, nhưng lại không hề quan tâm đến vết thương mà vội vàng bảo vệ chị gái.

“Bối Bối.”

Diệp Mạn Tinh vừa nói xong, Bối Bối lập tức biến thành cục bông nhỏ, nũng nịu nói:

“Mẹ, cậu ta nói con gái kém cỏi.”

Diệp Mạn Tình: "?"

Tuổi còn nhỏ mà đã biết bảo vệ tôn nghiêm của mình như vậy rồi sao? Cô hôn lên mặt con gái, khen ngợi:

“Bối Bối rất giỏi, nhưng Bối Bối à, chúng ta có thể thi đấu thân thiện, nhưng đánh vỡ đầu người khác là không đúng, có phải chúng ta nên nhường nhịn họ một chút không nào?”

Tống Bối Bối chưa kịp nói, Vương Ái Quân đã mở miệng, để lộ ra mấy chiếc răng trắng, cậu ta nói:

“Bối Bối, cậu tên là Bối Bối sao? Tôi xin lỗi cậu, cậu rất giỏi.”

Diệp Mạn Tinh: "?"

Lời còn chưa dứt, cô đã nhìn thấy một bóng người chạy tới phía sau, mắt cô bèn dính chặt vào bóng người đó, người này chẳng phải là Trần Kiều Kiều đó sao?

Vậy gia đình Trần Kiều Kiều có bao nhiêu người con?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-817.html.]

“Ái Quân, Ái Quốc, Tử Ngọc...”

Trần Kiều Kiều nhận được tin, vội vàng chạy tới, nhưng khi nhìn thấy con kế của mình bị đánh như vậy, trong lòng cô ta chợt lo sợ, vội vàng hét lên:

“Ái Quân, Ái Quốc, các con không sao chứ?"

Kết quả là hai cậu bé đứng đó lại phớt lờ cô ta. Trần Kiều Kiều cũng không tức giận, quay đầu lại nhìn những đứa con đã không còn nhìn thấy mặt nữa, bọn trẻ vội vàng chạy tới kêu lên:

“Mẹ ơi.”

Trần Kiều Kiều cảm thấy vô cùng đau lòng, vội vàng hỏi:

“Là ai đánh?”

Cô ta tức giận đến mức đang định giải tìm đối phương để tính sổ, nhưng khi quay lại, nhìn thấy Diệp Mạn Tinh trong đám người, cô ta ngạc nhiên kêu lên:

“Chị, chị dâu?"

Diệp Mạn Tình chưa kịp nói gì thì Đoàn Đoàn đã khẽ đá vào người Tống Bình Bình, lũ trẻ cũng hiểu ý làm theo, không ngừng kêu oai oái.

Nhìn toàn cảnh, hai cặp song sinh cũng rất thê thảm, toàn bộ khuôn mặt và cánh tay đều dính đây máu, thực sự không thể phân biệt được ai nghiêm trọng hơn ai?

Các vệ sĩ nhà họ Tống đều tỏ ra khó hiểu, rõ ràng là chúng chiếm thế thượng phong, sao đột nhiên trở nên nghiêm trọng như vậy?

Hai đứa con nhà họ Vương cũng khá là lì lợm, nhận ra mình chưa đánh thắng nên vẫn muốn đấu tiếp.

Vương Á Quân:

“Tôi sẽ quay lại và đấu với các cậu lần nữa.”

Cậu ta nhìn Tống Bối Bối bằng đôi mắt sáng như sao, tràn đầy sức chiến đấu.

Diệp Mạn Tinh: "?"

Trần Kiều Kiều sợ hãi đến mức không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, nhất quyết đưa bọn trẻ đến trạm y tế.

Bối Bối, Bình Bình và Đoàn Đoàn cũng bị thương, đương nhiên cũng phải đến trạm y tế.

May mắn thay, tất cả đều là lũ trẻ đêu bị thương không quá nghiêm trọng.

Tuy nhiên, bọn họ là hàng xóm, những đứa trẻ này đánh nhau, người lớn hai bên vẫn cần phải nói chuyện.

Tống Văn Cảnh trở về đã bắt gặp vợ mình đang chuẩn bị sang nhà bên cạnh, trước đó có nghe thấy cô nói gì đó về việc bọn trẻ đánh nhau, nên trên đường về đã đến gặp sư đoàn trưởng Vương trước.

Sư đoàn trưởng Vương đưa cho anh một điếu thuốc, nói:

“Con nít đánh nhau thì có gì đâu, chúng ta là hàng xóm, nhưng mà con gái của cậu, nghe bảo cũng khá đấy nhỉ.”

Loading...