Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 791
Cập nhật lúc: 2024-10-23 22:29:41
Lượt xem: 28
Bộp bộp bộp.
Người nọ bình thản bước tới, đứng ngay đầu giường nhìn cô, sau đó từ đâu đến người từ từ tiến lại gần cô: “Vợ..."
Từng tiếng gọi gấp gáp và khàn khàn khiến Diệp Mạn Tình cảm thấy âm thanh này của nam chính rất có từ tính.
Sau đó, người nọ không đợi cô đáp lời mà cứ thế tắt đèn đi, sau đó từ bên cạnh ôm lấy cô, bên tai vang lên âm thanh đồn dập của người đàn ông: “Vợ, anh nhớ em lắm.”
Người nọ vừa tắm xong, nhiệt độ trên người rất cao, đặc biệt là vào đêm tối, thân thể dựa sát giống hệt như núi lửa phun ở trái đất, chỉ có sự điên cuồng thôi.
Cô giơ tay hai ôm cổ người nọ, phối hợp gần như là điên cuồng với người kia mấy giờ đồng hồ, thân mật đến khi cô sắp tắt tiếng, cô mới cắn lỗ tai anh, chợt nói: “Anh ba, thỏa thuận ly hôn của chúng ta vẫn còn, chúng ta chia tay đi.
Vỏn vẹn một câu, sự thân mật giữa hai người lập tức như bị nhấn nút tắt, không tiếp tục diễn ra nữa.
Nói đúng hơn là cơ thể Tống Văn Cảnh cứ thế mềm nhũn, giật mình không có phản ứng.
DTV
Giọng anh khàn khàn sau khi được thỏa mãn, nhưng vào thời điểm này lại trở nên vô cùng nguy hiểm. Tống Văn Cảnh tựa lên người vợ, kéo lấy tay cô: “Vợ, không có phản ứng này."
Diệp Mạn Tình: ? Thật à? Cái này cái này cái này... Cô cũng không biết sẽ như thế.
“A, anh ba, vậy em giúp cái đó của anh ha?" Không thể nào, cô thật sự khiến người nọ sợ tới mức không có phản ứng luôn hả?
Trong đôi mắt xinh đẹp cô hiện lên vẻ ảo não, biết vậy đã không chọn lúc này để nói.
Cô rất đẹp, lúc này, gương mặt nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi còn dính vài sợi tóc, khuôn mặt hồng hào kia đang tức giận nhưng vẫn rất yêu kiêu, có điều thoáng thấy khí huyết anh như sắp cuồn cuộn bốc cháy nhưng được anh kiềm chế tốt.
Trông cô như thế, dường như hoàn toàn không biết bản thân đã ném quả b.o.m gì ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-791.html.]
Thân thể Tống Văn Cảnh cứng lại, giống hệt một quả bóng đột nhiên bị xì, trong lòng chỉ thấy đau đớn. Anh liếc cô một cái, trở mình rời giường đi châm điếu thuốc, thậm chí không mở đèn điện, tìm một chiếc bật lửa trong căn phòng đen kịt mà châm điếu thuốc.
Ánh lửa đỏ lúc tối lúc sáng, thi thoảng có thể thấy được gương mặt người kia như mang theo ngàn vạn suy tư. Anh chưa bao giờ hút thuốc trước mặt vợ, càng không châm thuốc ở trong phòng ngay sau khi hai người thân mật.
Nhưng lúc này, một nỗi cô đơn bao trùm lấy anh, anh hút t.h.u.ố.c lá với thái độ bất thường, có thể thấy được câu nói đêm nay của người kia có lực sát thương không thua gì b.o.m nguyên tử với anh thế nào. Thậm chí sau khi người kia nói thế, anh một câu chẳng đáp lại. Anh không muốn trả lời sao? Không, là do anh không dám nói, anh sợ mình mở miệng thì câu đầu tiên sẽ làm cô tổn thương.
Cũng sợ bệnh tình đã lâu không tái phát sẽ làm cô tổn thương, thế nên phản ứng đầu tiên của anh chính là trở mình rời giường đốt điếu thuốc, kéo dài khoảng cách của mình với người phụ nữ mình yêu. Càng trong thời điểm cấp bách, anh càng tỉnh táo, đây là thói quen sau nhiều năm bên bờ vực sinh tử.
Anh vẫn đang cân nhắc, làm sao nói một câu có thể cứu vãn tình hình.
Trong căn phòng đen kịt đó, chỉ có ánh lửa lúc sáng lúc tối của người nọ cùng với tiếng hít thở nghe thấy rõ của hai người họ.
Diệp Mạn Tình: "Anh ba?"
Sau thời gian dài im lặng, Diệp Mạn Tinh cũng quấn chăn lên người rồi ngồi dậy, gọi một tiếng.
Ai ngờ người đàn ông kia không hề đáp lại lời cô.
Cô đành kéo tấm chăn rồi đi mở đèn, lại kéo chăn ngồi tựa đầu giường một lần nữa.
Không phải cô muốn nói để làm hỏng bầu không khí trong thời điểm hiện tại, nhưng dù sao vẫn cần phải giải quyết vấn đề này.
Người đàn ông kia biết rõ cô đang điều tra bức tranh là đang điều tra về anh cả Tống Thanh Nguyên, thế mà người nọ chưa bao giờ tiết lộ thân phận đặc biệt của Tống Thanh Nguyên với cô.
Bao gồm cả việc cô nghi ngờ rằng nam chính có năng lực đặc biệt?
Cô là hoa đào tinh, cô có không gian, chắc hẳn nam chính cũng là người đặc biệt nhỉ?