Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 788

Cập nhật lúc: 2024-10-23 22:29:36
Lượt xem: 23

Cả người Đào Gia căng như dây đàn, tuy giọng nói vẫn bình thường nhưng thật ra trong lòng bàn tay đã nhễ nhại mồ hôi.

Đào Gia: “Đã gặp rồi, chẳng phải đã gặp nhiều lân trong trường học sao?"

Tân Lâm: ?

Đương nhiên Tân Lâm không hỏi chuyện này, mà là trước đó, anh ta cảm thấy kỳ lạ bởi bạn học Đào này mang đến cho anh ta một cảm giác thân thuộc.

“Còn việc gì à?” Đào Gia hỏi.

Thấy Tân Lâm lắc đâu, anh ta còn nở nụ cười với vẻ thiếu đòn: “Anh như thế, không thấy lòng khó chịu à?"

Lúc rời đi, chẳng biết anh ta nhỏ giọng nói gì mà khiến Đỗ Thành đứng bên cạnh xem mà tức điên lên: “Anh nói gì hả?"

Bọn họ đều ở quanh cậu cả, bạn học Đào này không biết có chuyện gì mà lại vô lễ với cậu cả như vậy.

Anh ta vừa lên tiếng, vệ sĩ bên cạnh Tân Lâm lập tức bước lên.

Quản gia của Đào Gia cho rằng cậu chủ nhỏ xảy ra chuyện, còn chưa kịp uống trà lài đã vội vã chạy tới hỏi: “Cậu chủ, có chuyện gì hả?"

Nếu có chuyện xảy ra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc làm ở đây. Nó cũng chẳng phải việc to tắt, Tân Lâm bảo người mình lùi xuống.

ở bên kia, lúc Đào Gia bước ra ngoài, giữa trán nhăn lại lộ vẻ chán ghét, anh ta khó chịu với cuộc sống như vậy nhưng lại chẳng muốn thay đổi nó.

Tóm lại, anh ta chính là một người rất mâu thuẫn.

Diệp Mạn Tinh hỏi vì sao anh tức giận, còn chẳng phải do bị nói trúng tim đen sao.

Anh ta chán nản bước ra ngoài, lúc thấy Tống Bối Bối và Tống Đoàn Đoàn ở trước quầy bar thì tầm mắt tập trung lên người hai đứa trẻ, mặt mày nhíu lại.

Quản gia nhỏ giọng hỏi: “Cậu chủ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-788.html.]

Đào Gia không trả lời quản gia, anh ta bước đến trước mặt cặp song sinh, bằng trực giác, anh ta cảm thấy hai đứa nhóc đang chờ mình.

Quả nhiên, vừa đến trước mặt hai đứa nhóc thì một giọng nói non nớt, dễ thương vang lên: “Chú Đào, chú có phải là người đã tặng chuông gió bằng thủy tinh rất đẹp cho em trai và em gái cháu trong tiệc đây tháng không ạ?"

Giọng nói của trẻ em có thể chữa lành được tất cả mọi người, Đào Gia ngập ngừng một chút rồi gật đầu nói: “Đúng vậy, bé cưng cháu tên gì?"

Tống Bối Bối: “Cháu tên Bối Bối, chú vừa mới nói chuyện với mẹ cháu đó, chú là bạn thân của mẹ cháu ha."

Đào Gia: ? Câu này làm anh ta biết nói tiếp thế nào?

DTV

Đoàn Đoàn không chờ anh ta lên tiếng, cậu bé chủ động giơ tay về phía anh ta: “Chú Đào, chú là bạn học của mẹ cháu, chúng cháu sẽ đi cùng chú xuống dưới.”

Đào Gia nhìn vệ sĩ phía sau hai đứa nên cũng mặc bọn nhỏ.

Trong lúc quản gia đi trả tiền, anh ta đi theo sau hai cục bột nhỏ tới lâu một rồi dừng bước, đợi hai nhóc quay về.

Tống Bối Bối giơ tay về phía anh ta: “Chú Đào, chú muốn đi à? Chú có thể ôm cháu một cái không?"

Vốn dĩ loại yêu cầu này, bình thường Đào Gia sẽ mặc kệ nhưng khi đối diện với cặp mắt hồ ly xinh đẹp cứ chớp chớp của Tống Bối Bối, anh ta rất khó lòng từ chối cô bé.

Không biết anh ta nghĩ gì, rõ ràng đang mặc trên người bộ đồ vest cao cấp được may riêng lại ngồi xổm xuống chuẩn bị ôm Bối Bối.

Ngay lúc anh ta vươn tay, anh ta chợt thấy bàn tay mình nhói đau, Đào Gia bỗng phát hiện trong không khí có mùi hương thơm của hoa đào như có như không, thậm chí anh ta còn thấy nó rất quen thuộc.

Đôi mắt phượng lập tức nghiêm lại, lúc định kiểm tra thử thì phía sau lưng chợt vang lên một giọng nói: “Mấy đứa đang làm gì đó?”

Mà tiếng nói này cứ thế làm gián đoạn hành động ôm của bọn họ, Tống Văn Cảnh từ trên lâu bước xuống, Bối Bối và Đoàn Đoàn vội vã chạy tới bên cha: “Cha." Tống Văn Cảnh ngồi xổm ôm hai đứa, sau đó mới nhìn sang bạn học Đào kia.

Dáng người Tống Văn Cảnh cao lớn đứng đó, hơi lạnh tỏa ra từ cái máy lạnh từ xa cũng không lạnh bằng gương mặt anh.

Anh có gương mặt rất đẹp trai, không phải đẹp đến mức khiến con gái ganh ghét mà là đôi mắt sắc sảo kia đ.â.m vào da thịt khiến người ta thấy đau nhức. Lúc nói chuyện, trong mắt cuồn cuộn sát khí, đây là khí chất mà chỉ có sĩ quan chứng kiến rất nhiều cảnh tượng m.á.u me, tham gia chiến trường mới có.

Loading...