Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 785

Cập nhật lúc: 2024-10-23 22:29:31
Lượt xem: 28

Bối Bối, Đoàn Đoàn: “Mẹ ơi, mẹ tới đón chúng con ạ?"

Nếu bọn họ không có bố mẹ đón thì giáo viên bảo sẽ có vệ sĩ tới đón, sau đó bọn họ sẽ tự đi vê. Những bạn học khác đều có bố mẹ đón nên đương nhiên bọn họ không cần, nhưng dù sao bé cưng có mẹ tới đón vẫn hạnh phúc hơn mà.

Tống Bối Bối thầm nghĩ: Quả nhiên đứa trẻ có mẹ chính là bé cưng, còn đứa trẻ không có mẹ thương thì chính là cây cỏ.

"Cha Tân.” Vẫn là Tống Đoàn Đoan tương đối giống con trưởng hơn, tuy được mẹ ôm nhưng cậu bé vẫn không quên quan sát hoàn cảnh xung quanh nên đã lập tức nhìn thấy ba nuôi Tân Lâm ở đằng sau lưng mẹ.

Đúng vậy, hai cục bột nhỏ này bởi vì được Tân Lâm tặng một chiếc xe thể thao trẻ em nên đã thành công bị khí chất thổ hào của Tân Lâm thu mua và nhiều thêm một người cha nuôi.

Lúc đó Cố Nguyên nghe được khiến anh ấy cảm thấy chua xót, vì vậy Cố Nguyên quyết định cũng nhận cặp song sinh thành con trai nuôi con gái nuôi.

Diệp Mạn Tinh bế Bối Bối Đoàn Đoàn lên một chiếc xe sang trọng nhưng lần này bọn họ ngồi ở ghế sau.

Tân Lâm ở nội địa cũng tính là khiêm tốn, trợ lý và vệ sĩ sẽ ngồi ở xe phía sau vào đi theo, nếu đi nhiều người hơn nữa thì sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

Cô định sẽ đi đến Đào Vị Cư ở.

Cho dù Bối Bối Đoàn Đoàn đã ngồi xe của cha nuôi bao nhiêu lân thì cô bé cậu bé vẫn cứ tò mò về nó, có lẽ là do con trai thích xe hơi, còn tính cách của Bối Bối thì có hơi lệch về phía nam một chút?

Điều này Diệp Mạn Tình không thể nói rõ ràng, cô chỉ có thể kéo hai đứa nhỏ nghịch ngợm đang nghiên cứu cấu tạo trong xe ngồi xuống.

Sau khi Bối Bối, Đoàn Đoàn ngồi xuống, cả hai đứa đều thật sự rất vui mừng khi gặp cha Tân. Cả hai hiếm khi dùng giọng nói đây mùi sữa hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-785.html.]

“Cha Tân, cha định đưa chúng con trở về ạ?” Bản thân Tân Lâm chưa kết hôn cũng chưa con nhưng anh ta lại là kiểu yêu ai yêu cả đường đi lối về nên cũng vô cùng thích hai đứa con của Diệp Mạn Tinh, khi nghe vậy thì khóe miệng cũng nở nụ cười và dịu dàng nói: “Đúng vậy đó.”

“Moa, cảm ơn cha Tân đã tới đón chúng con.” Cục bột nhỏ Tống Bối Bối vậy mà lại trèo từ đằng sau xe lên phía trước để hôn một cái vào mặt Tân Lâm.

Chỉ lân này thôi đã suýt làm cho trái tim của Tân Lâm chìm trong sự đáng yêu, suýt chút nữa anh ta đã hứa sẽ đón hai đứa nhiều hơn ngay tại chỗ. Nhưng chính tính cách hướng nội lãnh đạm của Tân Lâm đã ngăn cản ý nghĩ này lại.

Tống Bối Bối được mẹ bế về chỗ ngồi: “Đang lái xe, con ngồi yên tại chỗ đi.”

Trong xe lại vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng từ từ, sau khi trên xe có thêm hai cục bột nhỏ thì đã bắt đầu thêm tiếng ríu rít liên tục. Bên ngoài bông tuyết rơi xuống mặt đất, trong xe lại là những tiếng cười vui vẻ, xe của Tân Lâm thuận lợi đi tới Đào Vị Cư.

Khi xuống xe, bên ngoài Đào Vị Cư đã có hàng người dài xếp hàng chờ lấy cơm ăn tối, ngay cả các phòng ở sảnh tầng hai cũng gần như kín chỗ, công việc kinh doanh quả thật rất tốt.

Diệp Mạn Tinh bế cặp song sinh rồi mời Tân Lâm và trợ lý của anh ta lên uống cốc trà nhài, sau đó đi lấy cơm tối xong mới trở về.

Thật ra Tân Lâm rất bận rộn nhiều việc nhưng vừa nhìn thấy hoàn cảnh ở nơi này khiến người ta không nhịn được xúc động mà muốn ngồi xuống, anh ta còn muốn hỏi cô về việc lôi kiếp.

Sau khi nhìn đồng hồ đeo tay, anh ta định lên ngồi khoảng hai mươi phút.

Còn những người đang đứng xếp hàng ở dưới đều cảm thấy kinh ngạc khi phát hiện có một nhóm người đang đi thẳng lên tầng hai, họ đêu kinh ngạc hỏi: “Người vừa rồi là ai vậy? Sao bọn họ không lấy số mà lại đi thẳng lên tầng hai thê?”

Người đứng xếp hàng ở bên cạnh cười nói: “Đồ ngốc, người đó chính là bà chủ của Đào Vị Cư đó, bọn họ lấy số làm gì chứ?"

Người kia trợn tròn mắt: “Sao bào chủ lại xinh đẹp như vậy?”

DTV

Vậy cũng quá bắt mắt rồi, người có nhan sắc xinh đẹp lại còn giỏi giang, thật sự khiến người ta không thể không cảm thán cũng khó.

Loading...