Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 746
Cập nhật lúc: 2024-10-23 11:40:47
Lượt xem: 33
Diệp Mạn Tình: ? Nam chính dễ nói chuyện thế từ bao giờ vậy?
Nhưng cô hỏi ý kiến của cặp sinh đôi, cuối cùng nói: “Học ở Trường tiểu học chuyên đi."
Cô vừa nói dứt câu thì nam chính bổ sung thêm: “Ừ, bình thường học ở Trường tiểu học chuyên Hoa Thanh, nghỉ hè sẽ đưa tới trường bộ đội, cho hai đứa huấn luyện đặc biệt.”
Diệp Mạn Tinh nhìn cục bột nếp đáng yêu mềm mại, cô thương cho cơ thể nhỏ bé của cặp sinh đôi, nhưng dễ thấy nam chính không nghĩ thế.
Bọn họ xỏ giày đang định ra ngoài thì gặp cô nhỏ Tống và cô ba Tống đi từ bên ngoài vào.
Cô nhỏ Tống hỏi: “Định ra ngoài hả?"
Cô nhỏ Tống chưa nói xong, bà cụ Tống đã lên tiếng: “Làm sao, Tinh Tinh thi đỗ Đại học Thanh Hoa, con chặn đường hai đứa nó rồi đấy.”
Cô nhỏ Tống: Quả nhiên là mẹ ruột, muốn cho cháu dâu đỗ Đại học Thanh Hoa hết tiền của trong tay bà ấy luôn hả?
Cô nhỏ Tống rất vui mừng, bà ấy đưa hai cái chìa khóa và giấy tờ chuyển nhượng quyền sở hữu tài sản cho Diệp Mạn Tinh: “Này, Tinh Tinh của chúng ta giỏi quá đi, đây là phần thưởng cho cháu, hai cửa hàng, một cái ở Nam La Cổ Hạng, một cái ở gần khu Hoa Thanh, đều ở quanh nhà cháu."
“Cô nhỏ à thế này có ổn không?"
Diệp Mạn Tinh rất ngạc nhiên, thế này không ổn mà là cực kỳ ổn.
Diệp Mạn Tinh ngọt ngào nói: “Cháu cảm ơn cô nhỏ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-746.html.]
DTV
Giọng cô rất êm tai, thực sự ngọt ngào thấm tận vào trong tim người khác, cô nhỏ Tống cười giải thích: “Không có gì đâu, cháu không cần áp lực, bọn cô ở với cha mẹ từ nhỏ, hưởng thụ tất cả những thứ nên hưởng, chỉ có anh hai mới bé tí đã mất.”
Dù cho anh ấy sống tốt thì đó cũng là vì anh ấy may mắn, nếu số không may mắn, sống không tốt thì sao?” Bà ấy cười trêu Tống Đoàn Đoàn: “Vì thế cháu cứ coi như đây là bồi thường của anh chị em bọn cô."
Bảo cho thẳng thì chi thứ hai sẽ không nhận. Nhưng có con dâu thi đỗ Đại học Hoa Thanh, bọn họ coi đó là phần thưởng, tất cả đều ổn.
Diệp Mạn Tinh hiểu ra, cô hưởng sái từ cha chồng đây mà. Cô nghe nói có một cửa hàng trước kia kinh doanh ăn uống, thế thì Diệp Mạn Tinh thích lắm, đúng lúc cô định mở một quán ăn. Lên đại học, không phải ngày nào cô cũng tới trường, chẳng phải bây giờ có thể triển khai ít nghề tay trái sao?
Cái chính là mẹ chồng cô nói muốn tích ít tiền cho em chồng, nếu mẹ chồng thích thì cô có thể mở quán ăn hoặc sửa sang lại thành chi nhánh của Ngọc Chi Lâm.
Diệp Mạn Tình nghiêm túc cảm ơn cô nhỏ Tống một lần nữa. Cô ba Tống bước tới, trong nóng ngoài lạnh nhét cho cô một cái chìa khóa: “Chị dâu, cha em nói cái này là vì ông ấy thua chị, cũng là nhà nhưng vị trí ở tận khu ngoại thành phía tây cơ."
Cô ta thấy đôi mắt hạnh đẹp đẽ của Diệp Mạn Tinh chớp chớp thì cảm thấy đôi mắt ấy như chứa móc câu vậy, cô ta vô thức nói lời thật lòng ra: “Cha em nói chị đừng thấy nó ở xa, chưa biết chừng sau này chị sẽ cảm ơn ông ấy đấy.”
Diệp Mạn Tinh: ?
Cô còn chưa nói câu nào, cô ba Tống này đã bla bla nói hết luôn rồi. Cô ta nói xong còn nhìn cô hỏi: “Chị dâu, chị còn kem phục hồi cho chị hai không, có bán không?"
Trong lòng Diệp Mạn Tinh cực kỳ tò mò, vì sao cô lại phải cảm ơn chú ba vì căn nhà ở ngoại ô phía tây chứ?
Diệp Mạn Tinh cười nói: “Cô muốn hả? Không có đâu.” Cô ba Tống khó xử, nghe thấy chị dâu nói: “Chờ tôi rảnh sẽ hỏi hộ cô.”
Chỉ một câu thôi mà dỗ cô ba Tống như dỗ đứa trẻ con, cô ta hả hê đi chơi với cặp sinh đôi.