Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 735
Cập nhật lúc: 2024-10-23 07:42:06
Lượt xem: 26
Diệp Mạn Tinh đỡ trán, trên mặt nở nụ cười tươi: "Anh ba, em không nói như thế."
Trước kia cô đi đâu cũng nghe được mọi người bàn tán, nói cô không xứng với nam chính, nhưng không ngờ các chị dâu này lại thực tế như vậy, chỉ vì cô trở thành Trạng Nguyên thi đại học đã khiến cho bọn họ từ bỏ kiên trì.
Tống Văn Cảnh nhìn cô, anh chợt nở nụ cười làm cho nét mặt dưới ánh đèn vốn đã đẹp trai lại càng thêm tinh xảo.
Tống Văn Cảnh: “Vợ à, em muốn ăn gì? Để anh làm cho em."
Hả.
Đề tài thay đổi nhanh quá vậy.
Cô còn chưa nói lời nào đã nghe thấy nam chính nói: “Không phải là anh ăn cơm mềm, không xứng với vợ sao? Anh muốn thể hiện nhiều một chút để ổn định địa vị của mình.”
Trên đâu Diệp Mạn Tinh đây dấu hỏi chấm: ??
Không phải là đêm nay nam chính bị kích thích quá mức rồi chứ.
Hai ngày sau, mọi người trong khu nhà ở xã hội mở tiệc chúc mừng Trạng Nguyên Diệp Mạn Tinh.
Địa điểm, đương nhiên là ở trong sân nhà của Diệp Mạn Tinh.
Trong sân nhà cô có hoa cỏ cây trái, có sắc có hương, có thể nói là sắc xuân đây vườn, hoa thơm cỏ lạ khoe sắc.
Vào tháng tám, mẫu đơn và hoa quế tranh nhau nở rộ, vừa vào sân đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, khung cảnh tuyệt đẹp.
Mọi người đang vui vẻ ăn mừng trong sân nhà của “Trạng Nguyên thi đại học” thì ở một bên khác, ở khu ký túc xá dành cho công nhân viên chức, khung cảnh lại không được tốt đẹp như vậy. Sau khi kết hôn, Chu Gia Gia vẫn luôn ở tại ký túc xá mà đoàn văn công phân cho cô ta. Lần này cô ta vốn muốn đi thành phố Thâm Quyến nhưng không ngờ lại xảy ra biến cố lớn như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-735.html.]
Chồng cô ta đã đổ mấy chục vạn vào xây dựng công trình nhưng sắp đến kỳ hạn trả vay vốn cho ngân hàng rồi, nếu Mạnh Trường Xuân không trả được thì chuỗi tài chính sẽ đứt gãy và dẫn tới không thể hoàn thiện công trình.
Tóm lại, Mạnh Trường Xuân gặp phải rắc rối lớn.
Mà mẹ chồng và mấy cô em chồng của Chu Gia Gia đều thúc giục cô ta về nhà mẹ đẻ để nhờ giúp đỡ. Lúc mẹ Chu tới, dọc đường đi bà thấy rất nhiều nơi treo biểu ngữ “chúc mừng Bạn học Diệp Mạn Tinh của trường quân sự của tỉnh trở thành Trạng Nguyên khối Khoa học tự nhiên.”
Mẹ Chu bị kích thích không nhẹ, hơn nữa ngày khi vừa đến ký túc xá đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ nhỏ, con gái bà ấy cũng mặt mày tiều tụy như người mất hồn.
Mẹ Chu rất đau lòng và cũng rất hận thằng con rể họ Mạnh kia.
Bà ấy tiến lên giảm nhỏ âm thanh của TV rồi dỗ cháu gái nín khóc, sau cùng, bà ấy mới đi đến trước mặt con gái.
Mẹ Chu: “Trên đường đến đây, mẹ nghe mọi người đều nói vợ của trung đoàn trưởng Tống thi đại học được Trạng Nguyên, con nhìn lại con xem, sống thành ra cái dạng gì?"
Lúc này Chu Gia Gia đang ngồi bệt trên mặt đất, khi nhìn thấy mẹ, cô ta nghẹn ngào nói: “Mẹ, tiền của Trường Xuân đều bị mắc kẹt ở công trường rồi, bây giờ ngân hàng lại thúc giục trả nợ, mẹ có thể giúp anh ấy một chút không?"
Mẹ Chu tức đến đau ngực: “Lúc trước là chính con vỗ n.g.ự.c nói có thể sống tốt, nói sẽ không dựa vào gia đình, còn nói hai đứa là yêu nhau thật lòng. Sao lúc này không nói thế?"
Chu Gia Gia không nói gì, cuộc sống hiện tại của cô ta quá rối loạn, nhà chồng trách cô ta vô dụng, nhà mẹ đẻ lại không ủng hộ cô ta.
Những lúc tỉnh giấc giữa đêm, cô ta tự hỏi có phải bản thân đang gặp ác mộng hay không? Hoặc là nói, lúc trước cô ta cố gắng hết sức theo đuổi chồng thành công thì có phải cuộc sống của cô ta sẽ không gặp khó khăn như bây giờ hay không.
Nhưng nghĩ lại cũng thấy không có khả năng, tại sao cuộc đời của cô ta lại thành ra như này chứ?
DTV
Chu Gia Gia chua xót nói: “Mẹ, mẹ đừng mắng con nữa được không?”
Mẹ Chu ôm cháu gái ngồi cạnh cô ta, nghe vậy thì tức đến sôi máu.
Mẹ Chu: “Tình trạng bây giờ không phải do con tự tìm sao? Nếu lúc trước con vẫn làm trong đoàn văn công, nghe gia đình mà lấy người đàn ông môn đăng hậu đối với nhà mình thì cuộc sống không tốt sao?"