Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 710
Cập nhật lúc: 2024-10-23 07:41:25
Lượt xem: 46
Tống Bối Bối phóng phi tiêu về phía cha nhưng mà trong chớp mắt nó lại bay ngược về phía cô bé, xẹt ngang qua đôi gò má, tạo ra vết thương chảy máu.
“Á” một tiếng, Tống Bối Bối bỗng nhiên che gương mặt non nớt trắng nõn rồi khóc.
Cha lại làm cô bé bị thường, để cô bé chảy quá nhiều máu. Cô bé rụt người lại rồi òa khóc.
Hai đứa trẻ dù thông minh, có huyết mạch hoa đào tinh và khác với đứa trẻ bình thường nhưng bọn chúng cũng chỉ là trẻ con mà thôi.
Sâu thẳm trong lòng, cha yêu bọn chúng nhưng lại ra tay không chút do dự.
“Òa” một tiếng, Tống Bối Bối ngồi bệt dưới đất mà khóc.
Lúc này, người xung quanh đêu khiếp sợ trợn trừng mắt vì tiếng la hốt hoảng này.
Cố Nguyên và Tống Thanh Kỳ thì cả người toát mồ hôi lạnh.
Tống Văn Cảnh chủ động giật đứt dây thừng và kéo bịt mắt xuống, anh nhìn cặp song sinh đang xanh mặt ngồi trên đất vì bị dọa.
“Trên chiến trường không người thân, không bạn bè, chỉ có kẻ thù, mấy đứa nhỏ như vậy mà đã tự cho mình rất giỏi thì đến lúc bỏ mạng cũng chưa biết nữa.”
Hai cục bột nhỏ nước khóc nức nở, cha ruột bước tới, ngồi xổm xuống trước mặt tụi nhỏ và giơ tay về phía chúng.
Tống Văn Cảnh: “Hiểu chưa, cha là cha các con, sẽ nương tay nhưng người lạ lại có thể muốn mạng của các con, mẹ con, người nhà con, vậy con còn khóc nữa không?" Mặt mũi hai cục bột nếp bầm dập, nghe thế thì quên cả khóc, gọi bằng giọng mũi: “Cha."
Tống Văn Cảnh cầm lấy nhánh mây có gai dày bằng ngón tay cái ở bên cạnh, vừa cầm vừa nói: "Bây giờ, cha sẽ phạt các con, dạy cho hai đứa một bài học, hai đứa còn khóc à?"
Hai đứa nhóc lắc đâu, mím môi, hai đôi mắt to ngận nước, khiến người lạ nhìn thấy xót, nhưng Tống Văn Cảnh vẫn không hề bị thuyết phục.
Lúc anh ôm cặp song sinh đi lên lâu để phạt, anh còn gọi Tống Thanh Kỳ và Cố Nguyên lên cùng. Trong phòng, Tống Bối Bối và Tống Đoàn Đoàn vừa nhìn thấy nhánh mây có gai kia thì đã thấy nhức nhức cái mông.
Tống Bối Bối đỡ hơn một tí, cô bé thường bị thương nên còn miễn cưỡng chịu được. Tống Đoàn Đoàn rất hiếm khi bị đánh, lân này quả thật đã dọa cậu bé quay về trạng thái của một đứa trẻ.
Trong phòng, Tống Văn Cảnh bảo hai đứa xòe tay ra.
Hai cục bột nhỏ vô thức giấu bàn tay ra sau lưng, thấy mặt cha lại do dự mà xòe tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-710.html.]
Tống Văn Cảnh hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?"
Mọi người bên cạnh không đành lòng nhìn, bắt đâu xin tha cho cặp song sinh: “Anh ba, tha cho tụi nhỏ một lần đi, bọn chúng còn nhỏ, mới ba tuổi, đâu biết bên ngoài nguy hiểm đâu.”
Tống Văn Cảnh lại mặc kệ, còn bảo Tống Thanh Kỳ bước tới.
DTV
“Cha."
Cặp song sinh còn quá nhỏ nhưng rất dũng cảm, tuy thấy cái cây gậy kia thì đã sợ khóc song vẫn không trốn tránh.
Tống Thanh Kỳ bước vào trong phòng, trông thấy cặp song sinh đau lòng mà tim mềm nhũn, không đành lòng: "Anh ba?"
Tống Văn Cảnh liếc anh ta một cái rồi ném gậy gai cho anh ta: “Em là người trong quân đội, biết phạm sai sẽ bị phạt như thế nào mà?"
“Nhưng chúng còn nhỏ quá.” Anh ta hoàn toàn không xuống tay được.
Tống Thanh Kỳ thấy đau trong lòng:..., đúng là tra tấn anh ta mà.
Tống Văn Cảnh liếc anh ta một cái: “Trên chiến trường không có trẻ em, phụ nữ.”
Những lời này thật tàn nhẫn nhưng cũng là sự thật.
Ở trên chiến trường, ai quan tâm mi là con nít hay đàn bà chứ?
Nhưng cặp mắt to ướt sũng của cặp long phượng thai kia thật sự đang nhìn anh, anh chỉ hận không thể móc hết tim gan ra cho bọn nó, vậy thì làm sao có thể dùng gậy có gai đánh bọn chúng nữa đây?
Tống Văn Cảnh ôm hai đứa nhỏ ngồi xuống, sau đó nói:
"Các con đã làm sai hai chuyện: một là lén chạy ra ngoài, hai là vì kiêu căng mà khinh địch, mỗi người phải chịu năm mươi roi, có vấn đề gì không?"
"Hu hu..." Long phượng thai thoáng cái đã bật khóc vì sợ, nhìn cây gậy trong tay chú tư, giọng nói mang theo tiếng khóc nói: "Dạ biết rồi thưa cha."
Tống Văn Cảnh thấy hai người không lùi bước, cảm thấy hài lòng với con trai con gái hơn một chút.
Anh lấy ra cây trúc một lần nữa rồi dạy bảo: "Nhưng mà cha là cha của các con, là do cha đã không dạy các con cho thật tốt nên mới khiến các con kiêu căng như vậy.”