Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 709
Cập nhật lúc: 2024-10-23 07:41:24
Lượt xem: 47
Anh còn bổ sung: “Trong quá trình này, cha sẽ không nương tay.”
Tống Bối Bối kích động.
Tống Đoàn Đoàn tỉnh táo nhìn cha, hỏi: “Mọi cách có thể à?"
Tống Văn Cảnh nghiêm mặt, trong đôi mắt đen láy ánh lên nét cổ vũ: “Ừ, bất cứ thủ đoạn tấn công nào.”
Bên phía mẹ Tống ở dưới nghe thấy tiếng động, bỗng cầm theo xẻng chạy tới.
Mẹ Tống tức giận nói: “Trời, đứa trẻ nhỏ như thế, sao so với con được?”
Tống Văn Cảnh nói: “Mẹ, mẹ đừng lo, lúc con nhỏ như vậy thì mẹ cũng đánh bằng dùi cui đó thôi.”
Mẹ Tống nín bặt.
Trong sân dưới lâu, Tống Văn Cảnh tính để hai đứa trẻ chịu khổ, để bọn trẻ nhận được bài học nên trong trận đấu công bằng, anh thật sự có ý định dạy dỗ cặp song sinh.
Tống Văn Cảnh ngồi trên ghế, mắt bị vải bịt kín, tay chân bị trói quanh ghế.
Lúc này, ngoài Diệp Mạn Tinh đang lâm vào mê man do cặp song sinh trong bụng bỗng động thai, cân quá nhiều năng lượng nên vắng mặt, những người còn lại đêu đến vây xem.
Cố Nguyên làm trọng tài cho bọn họ, chủ yếu là do anh ấy sợ Bối Bối chịu khổ nên tính kết thúc sớm.
Cố Nguyên thổi một tiếng còi, bắt đâu cuộc so tài của hai phe.
Tống Văn Cảnh không thể chủ động tấn công, quyền tấn công do cặp song sinh năm nay mới ba tuổi nắm lấy.
Vừa nghe bắt đầu, Tống Đoàn Đoàn yêu cầu mọi người lùi về sau một chút, cậu bé kéo tay chị gái, giọng nói mềm mại vang lên nhằm phân tích nên tấn công cha như thế nào trước mặt Bối Bối.
Vì để không bị trừng phạt, vì để không làm mẹ giận mà động thai: Tống Đoàn Đoàn bắt đầu trước. xông lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-709.html.]
Cậu bé vẫn chưa thành thạo đòn tấn công bằng hương hoa đào nhưng nó có thể tấn công mục tiêu xác định, cậu bé thực sự không nghĩ rằng cha mình có thể chịu được một đòn này.
Chỉ cần cha ngửi thấy hương hoa đào rồi ngất xỉu, Bối Bối lại phóng phi tiêu hay b.ắ.n s.ú.n.g thì sẽ bắn
trúng được quần áo của cha. “Cha, con bắt đâu đây.” Tống Đoàn Đoàn còn biết thông báo trước khi tấn công, tất cả mọi người nghe xong đêu thấy buồn cười không thôi, sau đó lại lo lắng số mệnh của hai cục bột nhỏ này.
Bấy giờ, Tống Văn Cảnh gật đầu đồng ý, bỗng một thoáng hương đào rất nhạt bay tới, anh chợt thấy chóng mặt, muốn ngủ ngay lập tức.
Tống Văn Cảnh ngạc nhiên trong lòng: ...? Anh biết thằng nhóc này lấy tự tin từ đâu rồi.
DTV
Tống Văn Cảnh không lo lắng, đợi con trai con gái trái phải nắm tay nhỏ kéo tới, anh vẫn không tránh, đâu anh đập vào con trai một tiếng làm cậu bé bay ra ngoài.
“Rầm” một tiếng, cậu nhóc bay nhào ra ngoài, nằm dài trên mặt đất, m.ô.n.g nhỏ lập tức nở hoa, đâu cha như nặng ngàn cân, Tống Đoàn Đoàn cảm thấy tâm can phèo phổi mình như sắp nôn ra ngoài. Vừa sờ thấy m.á.u bên miệng, cậu bé sững sờ nhìn m.á.u dính trên tay, sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà quên cả khóc.
Cậu bé choáng váng. Cậu bé cho rằng cha sẽ không ra tay nặng.
Nếu như cha lại dùng thêm tí sức, chẳng phải cậu bé c.h.ế.t luôn rồi à? Phân tích như thế làm cho cậu bé sợ hãi cũng như rất đau lòng.
Tống Thanh Kỳ và Cố Nguyên nhìn thấy, không nhịn được mà che mắt: không nhìn và cũng chẳng nỡ lòng nhìn.
Mấy đứa nhỏ như vậy, làm sao đánh thắng được ông già chứ?
“Đoàn Đoàn...” Tống Bối Bối khá bao che khuyết điểm, vừa trông thấy em trai bị đụng đến nỗi nôn cả máu, cô bé bèn tức giận: “Cha, con muốn tấn công.”
Tống Bối Bối mới ba tuổi thì biết gì? Cô bé có thể nhào lộn liên tục hơn 30 lân mà không ngơi nghỉ.
Cô bé có thể ra một số bộ quyền một cách trôi chảy như đùa, Thái Cực Quyền và các kỹ thuật đ.ấ.m đấm cơ bản của quân đội cô bé đều biết.
Cô bé còn có thể phi tiêu, b.ắ.n súng, thậm chí dù cô bé còn nhỏ như thế nhưng đã lén dùng khẩu s.ú.n.g cha vứt để luyện tập rất nhiều lân, trên đường đi bộ, cô bé sẽ xoay dùi cui hơn trăm vòng mà không thấy mệt.
Vì sao cặp song sinh dám vứt vệ sĩ chạy mất, là vì bọn trẻ cho rằng chúng sẽ không gặp vấn đề gì, có thể tìm đường về.
Nhưng hết lần này đến lân khác. Hôm nay, cha lại không để cô bé như ý.