Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 70
Cập nhật lúc: 2024-10-18 05:58:27
Lượt xem: 39
Thậm chí cô còn không phát hiện ra ánh mắt chăm chú của anh nhìn mình.Trước mặt Diệp Mạn Tinh có hai bộ đồ làm bằng sợi tổng hợp, một bộ hoạ tiết là những đóa hoa xanh bé nhỏ trên nền màu trắng, một bộ thì có màu vàng như nghệ.
Quần áo sợi tổng hợp là xu hướng thịnh hành trong những năm bảy mươi tám mươi. Vào thời kỳ này, bất cứ người nào mặc một chiếc váy sợi tổng hợp đi lên phố điều sẽ thu hút được muôn vàn ánh nhìn.
Chất liệu sợi tổng hợp mềm mại thông thoáng, tuy rằng vẫn không so sánh được với tơ tằm và tơ lụa như trong thế giới trước kia của cô. Nhưng mà bây giờ ở thời điểm hiện tại quá trình chế tác bộ đồ sợi tổng hợp này chắc chắn đã cần những sự kỳ công rất lớn.
Cô vuốt ve lớp vải vóc một hồi, kiểu dáng không tệ, khá vừa ý của cô, hay nói tóm lại nó không hề quê mùa chút nào. Hơn nữa nam chính còn mang về cho cô hai tấm vải lụa, còn có cả hai tấm vải bông mềm mại, vô cùng phù hợp với làn da.
Hoa đào tinh nhỏ sờ sờ chất vải mềm mại dưới bàn tay mình. Loại vải lụa mềm đáng lẽ ra đã không còn được buôn bán trên thị trường, người đàn ông này đã tìm thấy nó ở đâu?
Đôi mắt long lanh của cô gái ngước lên, xinh đẹp thuần khiết không nhiễm bụi trần: “ A, anh ba, anh lấy tấm vải lụa mềm này ở đâu ra vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-70.html.]
Thật ra tấm vải này không quá lớn, trải rộng cũng chỉ khoảng ba thước là cùng, nhưng đã đủ để cho cô may hai bộ quần áo ngủ. Hạ sắp sang rồi, được mặc đồ tơ lụa đi ngủ sẽ rất thoải mái.
Diệp Mạn Tinh rất vui vẻ, giọng nói mang theo chút ngọt ngào, thậm chí trên người cô còn đang tỏa ra một mùi hương thơm vô cùng dễ chịu, đây là loại mùi hương khác biệt hoàn toàn với mùi hương thôi tình của hoa đào dạo trước.
Hương thơm thuần khiết của hoa đào tinh có khả năng thanh lọc lệ khí một cách tự nhiên, vô thức xoa dịu
DTV
vết thương của những người xung quanh cô, là mùi hương có thể chữa lành những tổn thương tinh thần và chứng rối loạn căng thẳng sau chiến tranh mà người người đồn đại.
Tống Văn Cảnh ngồi xuống băng ghế trước giường, đôi chân dài duỗi về phía trước, đôi mắt sẫm màu chăm chú ngắm cô vợ nhỏ, khàn giọng bảo cô: “Nếu em thích, lần sau anh sẽ tiếp tục mua về.”
“Ngắm vải xong chưa, uống sữa mạch nha đi đã, ấm bụng rồi chúng ta sẽ nói chuyện sau.”
Giọng nói của người đàn ông hơi khàn, trầm thấp lại hấp dẫn. Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm vùng bụng của cô, bên trong đó có con của anh và cô. Nhớ tới lần bị con trai bạn thân ôm đùi trước cổng học viện quân sự, khóe miệng anh khẽ cong lên, trái tim mềm nhũn.