Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 688
Cập nhật lúc: 2024-10-22 16:44:39
Lượt xem: 44
“Không có chuyện này đâu, ai nói với con như vậy vậy?”
“Hu hu.” Tống Bối Bối nói chuyện còn nấc cụt, giọng điệu đáng thương: “Mẹ ơi, là anh chị nói thế, có em trai em gái rồi, bọn con sẽ trở thành bắp cải trắng không ai thương."
Diệp Mạn Tinh: "..."
Cô không nói nên lời, quỷ linh tinh, cặp song sinh sành sõi nhất là làm nũng, sẽ trở thành bắp cải được hay sao?
Đợi cô bé nói xong, cô lại dỗ nói: “Không đâu, có thể đến cùng với bà nội mà, được rồi thì để em trai nghe điện thoại nào.”
Tống Bối Bối không tình nguyện, chắp tay sau lưng, bàn tay nhỏ như búp sen khẽ vẫy ra hiệu gọi em trai đến nghe điện thoại.
Hai cái đầu cà rốt nhỏ chụm vào nhau, nghe mẹ nói gì.
Tống Đoàn Đoàn hiểu chuyện hơn chút, Diệp Mạn Tinh dặn dò bọn nhỏ lúc chơi đùa thì phải cẩn thận, nói liên tục mấy lần “Mẹ yêu các con”, hai đứa nhỏ mới nũng nịu đáp: “Mẹ ơi, Bối Bối cũng yêu mẹ."
“Đoàn Đoàn cũng yêu mẹ."
Dỗ dành xong, hai đứa nhỏ vừa mới khóc lóc xong, cuối cùng cũng vui vẻ trở lại.
Bà nội Tống ôm hai cục bông đã vui vẻ thỏa mãn, cười nói: “Ai da, các bà các cụ nói mấy, nói bao nhiêu lân cũng không bằng một câu yêu các con của mẹ mấy đứa nhỉ.”
Tống Bối Bối giơ ngón tay múp míp trắng mịn ra, chỉnh lại lời y hệt như người lớn: “Bà cố, không phải một câu, là ba câu lận đấy.”
Tống Đoàn Đoàn đứng bên cạnh, cậu bé không nói gì, mẹ nói bốn câu yêu cậu lận, cậu còn không thèm nói đâu, nói rồi lân sau mẹ sẽ nói bớt lại một câu yêu cậu, rồi lại yêu Bối Bối hơn mất. Bánh nếp nhỏ Tống Bối Bối thì rất hăng hái, ngay cả những lúc mẹ cô bé ngừng nghỉ khi nói chuyện cô bé cũng nhớ rất rõ, khả năng quan sát và nhạy bén của cô bé tốt hơn rất nhiều người.
Nhưng cô còn rất chăm chỉ, có một sự tương phản đáng yêu rất rõ rệt, khiến trong nhà ngập tràn tiếng cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-688.html.]
DTV
Hôm nay là thứ bảy, mẹ Tống ở nhà. Sau khi nghe điện thoại từ cặp sinh đôi trai gái, cô liên tiếp máy của mẹ Tống.
“Tỉnh Tỉnh, cơ thể con thế nào? Có chỗ nào không khỏe không? Có mệt không con?” Mẹ Tống thật sự rất thương con dâu, bèn nói: “Năm sau có thể công việc của cha con sẽ có thay đổi, đúng lúc mẹ ở bên này có thể từ chức để chăm bọn trẻ, sau đó sẽ đi chăm sóc con."
Nghe vậy, Diệp Mạn Tinh hơi sửng sốt:
công việc này ư?"
“Mẹ, mẹ nhất định phải từ chức sao? Chẳng phải mẹ rất thích
Bây giờ mẹ Tống đang làm việc tại hội phụ nữ trên thị trấn, tiền lương mỗi tháng cũng hơn ba mươi tệ. Bây giờ trong nhà cũng không thiếu chút tiền ấy của mẹ chồng, nhưng chỉ cần mẹ chồng thích, cô nhất định sẽ ủng hộ bà ấy.
Nếu nói ai chăm sóc khiến Diệp Mạn Tinh vui nhất thì chắc chắn là mẹ chồng cô.
Dù sao cũng là tiểu hoa tinh, người đầu tiên thật sự đả động trái tim cô chính là mẹ chồng, sau đó mới đến nam chính và những người khác.
Mẹ Tổng nói: “Ừ, mẹ đã suy nghĩ kỹ, dù sao cha con cũng phải chuyển công tác, đến lúc đó sẽ tìm người giúp việc chăm sóc ông ấy là được. Nhưng bây giờ cặp sinh đôi còn nhỏ tuổi như vậy, con đang mang thai, mẹ phải chăm sóc cho con trước."
Diệp Mạn Tình cân nhắc một hồi, mẹ chồng cô nói bố chồng chuyển công tác, nhưng với năng lực của mẹ chồng và gia thế của nhà họ Tống, để mẹ chồng cô chuyển công tác theo cũng không có vấn đề gì. Nhưng mẹ chồng vẫn chọn lựa như vậy, nghĩ thôi đã biết là vì điều gì.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ, mẹ con không có đi làm, đến lúc đó có thể nhờ bà trông giúp một chút, còn có bảo mẫu nữa, chăm sóc bọn trẻ cũng không có vấn đề gì. Mẹ..."
Vốn dĩ mẹ cô đã nói sẵn sàng trông bọn trẻ, chẳng qua là tính tình mẹ cô không tốt lắm, ở với mẹ chồng sẽ thoải mái hơn thôi.
Nhưng cô còn chưa nói xong, mẹ Tống đã cười: “Tinh Tỉnh yên tâm, mẹ biết phải làm gì. cặp sinh đôi vẫn luôn đòi về, mẹ xác định lại với con một chút, con còn muốn thi đại học không?"
“Muốn thì mẹ đợi sau khi con thi đại học xong sẽ đưa bọn trẻ về cho con.”