Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 680
Cập nhật lúc: 2024-10-22 16:44:26
Lượt xem: 37
Triệu Chiêu Hoa cầm cái bật lửa trong tay, mấy lân muốn châm điếu thuốc nhưng vẫn nhịn được.
Triệu Chiêu Hoa: "Em dâu, cảm thấy thế nào?"
Lời này không đâu không đuôi nhưng cô lại nghe hiểu, là hỏi cô cảm thấy nam chính như thế nào, cô cũng nhét hạt dưa cho anh ấy rồi cười: "Rất tốt."
Sau đó cô bèn nhìn chằm chằm vết sẹo ở cằm anh ấy rồi hỏi: "Anh hai, tại sao anh lại không dùng thuốc bôi mà em đưa cho anh? Thật sự không định tìm chị dậu à?"
Bị hỏi đột ngột như vậy, Triệu Chiêu Hoa cười sang sảng một tiếng: "Em dâu, thuốc bôi kia của em chỉ to bằng móng tay, anh là người thô kệch, đâu ngón tay vét một lân là hết, lại còn thơm thơm, đâu có thích hợp cho loại người thô kệch như anh dùng chứ?"
Diệp Mạn Tinh: ?
"Anh hai."
Cô còn cân nhắc đến chuyện hay là để cô tìm người bôi cho anh ấy?
Triệu Chiêu Hoa thấy dáng vẻ của cô thì đành phải nói: "Em dâu, anh là đàn ông, vết sẹo này anh không để ý."
DTV
Nhưng nhìn thấy em dâu như vậy, anh ấy đang định nói về nhà sẽ dùng thử một chút? Tống Văn Cảnh ở bên trong đã nhanh chóng đi ra, xe và người do Tân Lâm gọi đến giúp đỡ vận chuyển đá thô cũng đã tới.
Diệp Mạn Tỉnh còn đợi tình hình trúng thầu ở bên trong nên để nam chính là anh hai Triệu đi đưa hàng, cuối cùng lại là Tân Lâm và mấy vệ sĩ cùng cô chờ ở bên trong.
Lúc cô đi vào sàn giao dịch còn gặp phải chủ cũ của lục ngọc thạch Đế Vương đã tỉnh táo lại, anh ta kích động đến nỗi đi tới muốn túm lấy tay cô nhưng bị Tân Lâm ngăn lại.
"Này, tảng lục ngọc thạch Đế Vương kia còn không? Để tôi sờ một cái." Anh ta có chút không nỡ, cũng muốn nghiên cứu hình dạng bên ngoài để nhớ rõ hơn một chút. Diệp Mạn Tình nghe vậy thì dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn vui vẻ, trải lại cho anh ta hơn một trăm ngàn lúc nãy đã mặc cả với anh ta, lại còn nhét nhét hai linh quả hạ hỏa cho anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-680.html.]
Cược đá quan trọng nhất là tâm tính phải tốt, nếu không một triệu kia của anh ta cũng không biết có thể chống đỡ bao lâu.
"Bên ngoài vẫn chưa chuyển đi, anh còn khoảng mười mấy phút để nghiên cứu." Người kia thật sự nói cảm ơn cô sau đó bèn ra ngoài đuổi theo.
Tại sao lại nói vận may của nam chính Long Ngạo Thiên rất tốt đây? Trước khi đi, Diệp Mạn Tinh cho rằng cô chưa chắc đã trúng thầu, nhưng không ngờ rằng cô lại trúng thật.
Trợ lý trưởng Đỗ Thành của Tân Lâm đứng ở bên cạnh cũng cảm thán: "Cô Diệp, hai người may mắn thật đấy, trúng thật này. Nghe nói tuy rằng người tham gia đâu thầu nhóm này của các cô không nhiều nhưng cũng có mấy người, hơn nữa cô đã niêm yết giá bao nhiêu mà trúng vậy?"
"Nghe nói có người trả mười lăm triệu còn không trúng, đây là?" Đỗ Thành tò mò muốn chết.
Diệp Mạn Tinh liếc xéo anh ta một cái, đôi mắt xinh đẹp kia chỉ nhìn anh ta chứ không nói chuyện.
Tân Lâm ho khan một tiếng, Đỗ Thành bèn nhanh chóng đi giúp Diệp Mạn Tinh xử lý các loại thủ tục giao dịch.
Diệp Mạn Tinh cầm một tấm thẻ, thẻ kia không có mật khẩu đặc biệt, chính là mật khẩu ban đâu, còn là thẻ do Ngọc Chi Lâm làm cho cô để chia hoa hồng.
Cải cách mở cửa chỉ tốt ở điểm này, bây giờ khắp nơi đều phải cải cách mở cửa, chi nhánh của rất nhiều ngân hàng nhà nước đã có mặt ở rất nhiều nơi, nếu không làm ăn đâu có được thuận tiện như vậy?
Lúc trở về, mấy người trợ lý của Tân Lâm và vệ sĩ cùng cậu Giang đi phụ trách giúp đỡ vận chuyển đá thô trúng thầy, cô và Tân Lâm đi ở đằng sau, lúc hai người ra khỏi quảng trường giao dịch, không ngờ Tân Lâm cũng tò mò chuyện cô mất bao nhiêu tiền để trúng thầu?
Diệp Mạn Tinh bèn đưa con số trong thư trúng thầu cho anh ta nhìn một cái. Cặp mặt chẳng bao giờ thay đổi kia của Tân Lâm dường như cũng ngẩn ra, sau đó bật cười: "Thế nên, chỉ nhiều hơn năm trăm ngàn đã trúng thầu rồi hả?"
Không biết vị khách ra giá mười năm triệu kia có tức hộc m.á.u hay không?
Mấy người dự định đi về ăn cơm trước rồi chuẩn bị lên đường vào tối nay, ban ngày quá rõ ràng, đi ban đêm sẽ dễ ẩn nấp hơn.