Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 661
Cập nhật lúc: 2024-10-22 16:43:56
Lượt xem: 46
Mấy người ngồi lên xe Jeep của Triệu Chiêu Hoa, đi một mạch đến khách sạn.
Khi tới nơi Tống Văn Thư đã ở đó trước rồi, nhìn thấy hai người thì vội vàng nghênh đón: "Chị dâu, anh chị bận rộn xong rồi ạ?"
Diệp Mạn Tinh ừ một tiếng, thuận tay nhét một quả quýt cho cô ấy: "Trần Chu tới chưa?"
Hai người đang làm ầm lên chuyện ly hôn, nhưng Tống Văn Thư có một yêu cầu khi ký thỏa thuận ly hôn, chính là yêu cầu Trần Chu đồng ý với cô ấy một chuyện.
Không hề nghi ngờ, Trần Chu đồng ý, có điều khi biết đó là điều dưỡng cơ thể cho mình, Trần Chu vẫn chấn động chớp mắt một cái.
Khi nghe lời vợ nói, anh ta nhớ lại dung mạo của Thịnh Hoa, vẽ một bức tranh tìm người, anh ta cũng khá phối hợp.
Lúc này mấy người đang ở trong phòng khách sạn do chính họ kinh doanh, vẽ tranh chân dung, về phần bút ký tên và giấy trắng, Diệp Mạn Tinh đêu chuẩn bị từ trước.
DTV
Trước kia thân phận Triệu Chiêu Hoa đặc thù, đối với phác họa cơ thể người còn quen thuộc hơn Diệp Mạn Tinh.
Diệp Mạn Tinh ngồi yên ở đâu giường, Trần Chu và Triệu Chiêu Hoa cũng ngồi xuống theo, một người nói một người vẽ.
Tống Văn Thư tò mò đứng ở một bên xem bọn họ vẽ.
Tranh vừa mới vẽ xong, trong phòng đã vang lên tiếng khen ngợi của Tống Văn Thư: "Người này đẹp trai quá, chị dâu, chị tới xem này.
Tống Văn Cảnh vừa đi đun chút nước ra cho vợ uống, quay đầu lại chợt nghe được câu nói kia của em gái nhà mình, tâm mắt dừng ở chỗ các cô một chút.
“Chị dâu, chị xem có đẹp không?" Diệp Mạn Tinh bị em chồng kéo qua xem. Có lẽ cô đã vượt qua thời kỳ bi thương, lúc này lại tăng thêm sức sống.
Trân Chu nghe được tiếng cười của cô ấy, vẫn luôn im lặng nhìn cô ấy không nói gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-661.html.]
Ánh mắt dai dẳng của Tống Văn Cảnh khiến căn phòng lạnh lẽo.
Triệu Chiêu Hoa nhìn sắc mặt bạn tốt, mới cười ha ha trêu ghẹo: "Văn Thư, em không thấy sắc mặt của anh em à."
Tống Văn Thư nghe được câu này, quay lại nhìn thoáng qua sắc mặt anh mình, hình như rất bình thường. Có điều Diệp Mạn Tinh lại nhìn kỹ bức vẽ, cảm thán: "Đúng là không tệ."
Cái tên Thịnh Hoa thế nào?
Chính là loại vẻ đẹp vô cùng được yêu thích ở thời đại này, ngoại hình cực kỳ chính trực, đôi mắt cũng là mắt đào hoa, đa tình lại dịu dàng nên vô cùng hấp dẫn con gái. Dường như bọn họ cũng hiểu vì sao Triệu Giai Giai tình nguyện sinh ra đứa bé kia, nếu thay thành bất kỳ một người đàn ông nào khác, chắc là sẽ không cần đứa bé nữa.
Sau khi cô nói dứt lời cũng cảm giác được nhiệt độ trong phòng càng thêm lạnh.
“Đúng không chị dâu, đúng là rất đẹp, em biết vì sao thanh niên tri thức Triệu lại mạo hiểm như vậy rồi.” Cô ấy nói xong, còn lén hỏi giữa Thịnh Hoa và anh cô ấy thì ai đẹp?
Điều này thật ra cũng không cần phải nói, chắc chắn là nam chính đẹp.
Cô nhìn thoáng qua người đàn ông, lại nhìn bức họa một chút. Điểm chú ý của cô thật ra ở trên ánh mắt tương tự của hai người, cũng đều là mắt đào hoa, nhưng Diệp Mạn Tinh liếc mắt một cái đã có thể nhận ra.
Tống Văn Cảnh tuy rằng cũng là mắt đào hoa, nhưng khí thế trên người anh quá mạnh, ánh mắt quá sắc bén, ngay cả em gái nhỏ của anh cũng không dám tới gần anh, điểm này vẫn có sự khác biệt.
Triệu Chiêu Hoa nghe vậy cười sang sảng: "Em dâu, người này vừa nhìn đã biết là thằng ăn bám, đàn ông chân chính đâu đội trời chân đạp đất, có trách nhiệm mới được.”
Dừng một chút, anh ấy mới nói với Tống Văn Thư: "Giống như anh trai em vậy.”
Tống Văn Thư mãi mới ý thức được, phát hiện ánh mắt của anh cô sắc bén dọa người.
Sau khi đưa bức vẽ cho Tống Văn Cảnh, anh nhận lại không nói gì về bức vẽ. Chỉ là khi ra ngoài ăn cơm anh vẫn luôn im lặng không lên tiếng.
Tống Văn Thư và Trần Chu đi ở phía cuối cùng.