Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 648
Cập nhật lúc: 2024-10-22 10:43:31
Lượt xem: 20
Đôi mắt đen đó dường như ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, Tống Văn Cảnh chợt nhớ tới bản thỏa thuận ly hôn ở nhà, ừm, khi trở về nhà anh sẽ đốt bản thỏa thuận ly hôn kia đi.
Vợ hỏi đương nhiên là không thấy rồi.
Diệp Mạn Tinh nghe mà đâu đều là dấu chấm hỏi: "Hừ, anh có phản ứng gì thế hả?"
Cái quần gì vậy? Cô mang thai, sao lại liên quan đến chuyện ly hôn?
Diệp Mạn Tinh tức giận đến nghiến răng, cô trực tiếp cúp điện thoại.
Đáy lòng cô còn tức giận, cái người này, sao lại phản ứng như vậy chứ, bình chân như vại thì cũng thôi đi, nghe giọng hình như còn không có một chút vui mừng nào.
Cô thật sự không muốn quan tâm đến anh nữa.
Reng reng reng, điện thoại lại vang lên, Diệp Mạn Tinh giận dỗi, để anh sốt ruột luôn đi!
Reng reng reng...
Tiếng điện thoại vẫn miệt mài vang lên, kéo dài đến mức dì trông chừng điện thoại ở bên ngoài dường như còn muốn vào xem, cô mới nhận điện thoại lần nữa.
Cô tới đây nghe điện thoại, ngoại trừ tiền điện thoại, cô còn tự bỏ túi ra thêm năm hào mới dụ được dì coi điện thoại chạy ra ngoài, cố ý để mình đứng đây gọi một mình.
Cô nghe cuộc điện thoại, bên tai nhanh chóng vang lên giọng nói khàn khàn thậm chí còn có đôi chút vội vàng: "Vợ à, anh yêu em.”
Tiếng hô hấp dồn dập truyền tới u, Diệp Mạn Tinh không nghe rõ lắm: "Anh nói cái gì cơ?"
Bên kia đột nhiên im lặng, sau một lúc lâu mới có giọng nói truyền tới: "Anh rất nhớ em."
Rất yêu em, giọng anh kìm chế, đè nén, thậm chí mang theo vẻ vui mừng, cuối cùng lại như đang đấu đá lung tung muốn lao ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-648.html.]
Khóe môi anh nhếch lên, âm thanh cứ như phát ra từ cổ họng: "Vợ à, có anh đây, anh sẽ tìm cách..." Để mau chóng trở về thăm em.
Đoàng một tiếng.
Bên ngoài trời giông bão tố, Diệp Mạn Tinh cứ nghe thấy tiếng điện thoại đối diện "xoẹt xoẹt xoẹt", ồn ào không chịu được, cô vừa quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, vừa rồi các tiểu thương còn đang gào thét đã nhặt hết đống hàng hóa lên, chạy xuyên qua màn mưa tới hai bên tránh mưa. Bên ngoài sấm sét vang dội, nước mưa còn không ngừng rơi xuống mặt đất, Diệp Mạn Tinh thật sự cảm thấy hôm nay không phải là một ngày tốt lành, cô hoàn toàn không nghe được rốt cuộc nam chính có nghe rõ hay không.
Quên đi, lân sau gọi điện thoại nói rõ ràng hơn là được.
Tút tút tút...
Tống Văn Cảnh cũng nhận ra rằng tín hiệu điện thoại không tốt lắm, loạt tiếng tút tút truyền đến, điện thoại trực tiếp tắt máy.
Lại gọi thêm hai lân cũng không gọi được, đều là âm thanh máy bận.
Sau khi cúp điện thoại xong, Tống Văn Cảnh cũng không quan tâm tới mọi người trong buồng điện thoại, cứ mặc bộ trang quân phục ngắn tay màu xanh lá cây như thế, bỗng nhiên lao ra cửa bệnh viện. "Này, anh đi đâu vậy? Còn phải nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa."
Ai ngờ người đàn ông lại quay đầu nhìn anh ta, lộ ra một hàm răng trắng, cả người như tỏa ra một tâng hào quang vàng rực: "Không cần."
Câu nói vừa dứt, trong nháy mắt người đã biến mất ngay trước mặt.
Cố Nguyên nhìn mà khuôn mặt mờ mịt: Cậu ấy điên rồi sao? Ông trời ơi, cậu ấy gặp phải chuyện gì thế?
Lúc nửa đêm ở ký túc xá tạm thời, Cố Nguyên nhìn thấy bạn tốt người đây mồ hôi đã trở lại, gần như không chút do dự đã vọt vào phòng tắm, lúc đi tắm còn ném một túi lớn mận chua, ô mai chua về phía anh ấy.
Đầu óc của Cố Nguyên mơ hồ.
"Đang đêm hôm khuya khoắt cậu đi hái trái cây ư?" Anh ấy vừa nói chuyện, vừa tới lấy một quả, tay lập tức chịu tập kích.
DTV
Cố Nguyên á một tiếng, đau c.h.ế.t mất: "Chỉ là một quả thôi mà cậu định lấy mạng người luôn đấy à?"
Cố Nguyên quả thực dở khóc dở cười, một người đàn ông đích thực như anh ấy sao lại thích ăn hoa quả chua chứ, anh ấy chỉ cảm thấy bạn tốt lại không bình thường, ngay cả sức khỏe cũng không màng mà đi hái hoa quả?