Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 641
Cập nhật lúc: 2024-10-22 10:43:20
Lượt xem: 31
Vốn dĩ Tống Văn Thư đang lo lắng cho chị dâu thì thấy mấy người đàn ông cao to mặc âu phục màu đen đi theo phía sau chị dâu, cô ấy nuốt nước miếng một cái rồi chậm chạmp rời đi.
Thời đại này trình độ y học còn chưa phát triển như đời sau, nhưng muốn kiểm tra ai có vấn đề vẫn có thể tra được.
Chẳng qua chưa phân ra pnam khoa phụ khoa, đều ở khoa phụ sản hết, kết quả kiểm tra đều đưa cho một bác sĩ xem.
Nói thế nào đi nữa Trần Chu cũng là cậu út nhà họ Trần, nếu không phải chuyện này đã liên quan đến vấn đề hôn nhân của hai người, anh ta không muốn tới kiểm tra cái này.
DTV
Dù sao nhà họ Trần không thể chịu đựng nổi chuyện mất mặt như thế, vì vậy lúc tới anh ta còn mặc quần áo thể thao màu xám tro, đội thêm một cái mũ.
Lần này vào phòng khám, anh ta cũng không để ý vợ mình đồng ý hay không, kéo tay của cô ấy đi vào.
Đã như vậy mấy năm rồi, cũng đều ngầm thừa nhận là vấn đề của đàng gái, dù sao mấy người anh em nhà họ Trần đều sinh con đẻ cái, tóm lại chuyện này không trách được đàng trai chứ!
Hai người cầm kết quả kiểm tra đi vào, vẫn là bác sĩ lân trước kiểm tra cho bọn họ, vừa cầm kết quả xem mấy lân, lại ngước mặt nhìn hai vợ chồng một cái.
Bác sĩ hỏi: "Kết hôn mấy năm rồi? Muốn có con à?"
Tống Văn Thư đã lấy lại tỉnh táo, ngồi trên băng ghế không lên tiếng.
Trần Chu vội vàng gật đầu: "Đúng vậy bác sĩ, chúng tôi kết hôn mấy năm rồi, nhưng mà vẫn luôn không có con cho nên tới kiểm tra."
Bác sĩ nhìn anh ta một cái, ấn tượng đối với anh ta cũng tạm được, thời đại này có một số nơi đàn ông có thói xấu tùy ý đánh chửi vợ, quyền đ.ấ.m cước đá, thậm chí không để cho vợ lên bàn ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-641.html.]
Nếu như vợ vào nhà mấy năm không sinh con còn không bị ghét bỏ c.h.ế.t sao? Người đàn ông có thể cùng vợ tới bệnh viện kiểm tra thế này gần như lông phượng sừng lân. Mà đàn ông nguyện ý kiểm tra, nói mình có vấn đề thì gần như không có những tật xấu đó.
Bác sĩ chuyên phụ trách xét nghiệm ở khoa phụ sản rất bất, cô ấy chưa từng thấy đàng trai đến kiểm tra cho nên lúc làm giấy kết quả cô ấy còn cố ý đi học hỏi không ít chuyên gia, phán đoán của mình được xác nhận là đúng cô ấy mới kết luận.
Bác sĩ lại lật kết quả nhìn xuống: "Tình huống của hai người rất khó có có con." "Ối!" Mặc dù biết, nhưng mà thật sự nghe thấy từ miệng bác sĩ, lòng Tống Văn Thư vẫn đau thắt.
Cô ấy siết chặt nắm tay, có một bàn tay cầm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy: "Chậc, không có con chúng tôi có thể đi nhận nuôi một đứa, tôi không muốn ly hôn."
Tống Văn Thư cúi đầu không lên tiếng. Hôm nay thái độ bác sĩ tốt vô cùng, nghe thấy lời nói của đồng chí nam, cô ấy rất vui vẻ và yên tâm: "Ừ, chẳng qua không có con, nguyên nhân chủ yếu không phải là do vợ của anh nha."
Bác sĩ: "Vấn đề của cô ấy chỉ có một chút, không phải là nguyên nhân chủ yếu, tâm trạng cô ấy dồn nén lâu dài, kỳ kinh nguyệt lại không đều nhiều năm nên bất lợi cho việc có con, chú ý mấy phương diện này là được, tôi kê cho ít thuốc, về nhà điều chỉnh một chút thì tốt rồi.”
Bác sĩ vừa dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh. Hai người đều đơ ra.
Tống Văn Thư sửng sốt, cũng quên hỏi lại.
Trần Chu cũng ngây người: "Bác sĩ, cô nói gì?" Bác sĩ thấy anh ta sốt ruột, nói: "Vâng, đồng chí, chuyện này là do thân thể của anh có chút vấn đề, ống dẫn tinh bị nghẹt rồi, ngoài ra tỉ lệ tinh trùng sống sót cũng quá thấp..."
Đầu óc Trần Chu choáng váng, anh ta thật sự nghe không hiểu.
Toàn bộ đầu óc ong ong ong, anh ta choáng váng cúi đầu nhìn xuống vợ mình, chỉ thấy cô ấy cúi đầu, bỗng nhiên rơi lệ. Phanh một tiếng.
Cửa phòng khám bị đẩy ra, một người phụ nữ trung niên ăn mặc hợp thời từ bên ngoài đi vào, bà ta phản ứng còn lớn hơn Trần Chu, vứt tờ kết quả kia lên bàn, sắc mặt lạnh lùng như băng: "Bác sĩ, cô chắc chắn kết quả kiểm tra này không bị lỗi sao?"