Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 616
Cập nhật lúc: 2024-10-22 09:06:02
Lượt xem: 60
"Mẹ nói, không thể tùy ý để cho người xa lạ hôn được, cô là cô của con nên có thể hôn một cái thôi nhé?"
Một ngón tay trắng nõn nà giơ lên, Tống Văn Thư rốt cục được hôn cục thịt kia, khuôn mặt nhỏ nhắn kia thật mềm mại, cục thịt nhỏ cũng thật đáng yêu, thật sự rất là đáng yêu.
Tay của cô ấy ôm chặt long phượng thai, trong lòng không ngừng tiếc nuối: nếu cô ấy có một đứa con thì tốt rồi.
Dù là trai hay gái thì cô ấy đều thích cả.
Nhưng cô ấy lại không thể sinh.
Cô ấy ôm long phượng thai, bên tai lại vang lên giọng nói như ma âm lặp đi lặp lại của bà: "Mày cũng không thể sinh được nữa, trên đời này có mấy người không để ý tới việc này đâu chứ?"
“Còn bảo muốn ly hôn, ly hôn cái gì mà ly hôn, mày đã không thể sinh, dù cho có gia thế tới cỡ nào thì có mấy người không chê được đâu hả? Hiện tại bọn tao cũng không nói ghét bỏ gì mày thì bọn mày tự đi mà nhận nuôi một đứa nhỏ về đi."
Để tỏ rõ ý tứ muốn giải quyết mối quan hệ với cô ấy cho thật tốt, người chồng đã gọi điện thoại cho mẹ chồng nói rõ ràng.
Tóm lại cũng không biết là chồng đã nói cái gì, thái độ mẹ chồng vậy mà lại có thể mềm mỏng, nhưng cô ấy lại càng cảm thấy khó chịu.
Cô biết có quyền thế là tốt, cũng biết nếu như nhà mẹ đẻ của con gái có bối cảnh thì thái độ của chồng và mẹ chồng cũng sẽ khác.
Theo lý cô nên vui mừng ước ao tha thiết mới phải, nhưng mà...
Cô cứ cảm thấy như đang mơ, không hề chân thật.
Mẹ chồng vừa mới nói muốn nhận nuôi một đứa bé, cô ấy mới chỉ hơi rung động nhưng bây giờ nhìn thấy hai đứa trẻ sinh đôi thì cô ấy càng động lòng hơn. Nếu như cô ấy có thể sinh một đứa thì tốt rồi, nếu như có thể sinh một đôi trai gái như vậy thì càng tốt.
Lúc này Tống Bối Bối hỏi một câu: “Cô ơi, cô vẫn không vui sao? Cháu thổi cho cô nhé.”
Nói xong, cô bé thật sự dùng cái miệng nhỏ thổi phù phù.
Tống Văn Thư thật sự hận không thể moi t.i.m ra cho cô bé.
Cặp long phượng thai này vừa mềm mại vừa đáng yêu, nói chuyện dễ nghe còn xinh đẹp, mềm mại đến mức chỉ cần chạm vào một cái thôi cũng đủ khiến cho lòng người ta mềm nhũn.
DTV
“Bên ngoài mưa lớn như vậy sao còn không đi vào nhà đi?”
Bà Tống ra thay nước rửa chân nhìn thấy cô ôm hai đứa cháu của mình thì tò mò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-616.html.]
Bà Tống nói: “Nếu thật sự không được thì nhận nuôi một đứa, ý của bố chồng con là muốn con đến thủ đô ở một thời gian, sau đó sắp xếp cho con một công việc, đừng ở nhà ăn không ngồi rồi cả ngày, có quỷ mới thích con."
“Nếu thật sự không được thì mở một nhà máy ở trong thôn, nếu không thì về nhà quản lý nhà máy cũng với chú ba của con nhé?"
"Bà ơi.”
Hai đứa sinh đôi nhìn thấy bà Tống đi ra, cuối cùng buông cô ra xà vào trong n.g.ự.c bà cực kỳ dính người.
Bà Tống cực kỳ vui mừng, cố ý rửa sạch tay rồi mới ôm nam nữ, để con gái mang chậu đi vào: “Chị dâu của con nói nếu như con bận rộn xong rồi thì đi tìm con bé." 1808 Tống Văn Thư bưng chậu đi vào nhà, nghe vậy thì dừng lại: “Chị dâu? Nói chuyện gì nữa?”
Bà Tống cũng không biết rõ, chỉ nói: “Còn có chồng của con nữa, con đi lau tóc trước đi, đừng mang khí lạnh trên người về cho chị dâu con."
Tống Văn Thư: ...?
Rốt cuộc thì ai mới là con ruột của mẹ vậy?
Buổi tối, Diệp Mạn Tình đang dỗ hai đứa con sinh đôi của mình ngủ trong phòng, lại nhìn bố chồng và ông bà ở thủ đô đang nói chuyện phiếm, cô cảm thấy mỹ mãn bày hai linh quả trong không gian lên bàn.
Còn cố tình pha hai ly trà, cố ý chờ cô em chồng và chồng của cô ấy.
Diệp Mạn Tinh cũng không biết vì sao cô em chồng lại có cái hộp gỗ đào này?
Lúc cô ấy trở về còn cố ý đến phòng bố chồng nhìn qua, đúng y như cái ban đâu Tân Lâm đưa cho cô.
Đây là năm thứ ba sau khi cô sinh hai đứa con này. Một năm này đúng là xảy ra rất nhiều chuyện, nam chủ nhận người thân, suýt nữa xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn với nữ chủ trọng sinh trong cốt truyện.
Đó cũng chỉ là vấn đề bên ngoài, trước mắt cô gặp một chuyện khá quan trọng, đó chính mà năm nay cô sẽ phải trải qua lân độ lôi kiếp thứ hai.
Thời gian đã rất gấp rút, chỉ còn mấy tháng, cô còn đang vội vàng, một cành đào duy nhất trong không gian cũng đang bận khôi phục chân cho Cố Nguyên.
Không ngờ rằng bây giờ lại đột nhiên đưa cành đào tới? Thời gian cực kỳ trùng hợp.
Rốt cuộc người đó là ai? Vì sao cô em chồng này lại có hộp gỗ đào?
“Chị dâu, chị tìm em à?"
Tống Văn Thư lê mà lê mề tiến vào, sợ bị người chị dâu xinh đẹp này mắng.
Tống Văn Thư cũng là chịu phục, ban đầu cô ấy tưởng rằng chị dâu này là người không dễ chọc nên trở về suýt nữa đã ngăn cản chị dâu.