Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 610
Cập nhật lúc: 2024-10-22 09:05:53
Lượt xem: 45
"Những người như chúng ta, một ngày không muốn làm việc thì sẽ nói muốn thi đại học, con thấy Tinh Tinh cũng bận trong bận ngoài cả một ngày, cũng không thể nói là muốn thi đại học thì cầm quyển sách giáo khoa cả ngày suốt được."
Chị ấy nhìn sắc mặt mẹ chồng hình như sắp thay đổi, vội vàng nói ra lo lắng: "Mẹ, con cũng không phải là muốn nói mẹ, mà là nhắc nhở mẹ."
"Nhiều thanh niên tri thức trở về thành phố là bỏ vợ bỏ con bỏ chồng như vậy, nếu em dâu thật sự thi đậu đại học, mẹ cảm thấy con bé sẽ ở nhà sao?"
Trong nhà chính có cái gì ngã xuống ầm một tiếng, tiếng khóc của đưa trẻ nhanh chóng truyền ra.
Lương Tiểu Tráng gói cả hai viên kẹo sữa thỏ trắng lại cho mẹ, nhưng bị mẹ tức giận gạt đi mất.
"Huhu, mẹ~"
Giang Hồng Tiếu trừng cậu nhóc một cái, ánh mắt như muốn phun ra lửa: "Mẹ nói mẹ không cần, mấy con thỏ trắng lớn, làm ai thèm.”
"Huhu."
DTV
Lương Tiểu Tráng huhu một tiếng rồi bắt đâu khóc lóc chạy đi.
Thím Lương tức giận trừng mắt nhìn con dâu: "Đủ rồi, làm cho trong nhà ầm ĩ như vậy thì thoải mái lắm sao?"
Bà ấy nói xong thì nhanh chóng đi ôm cháu trai còn đang co rúm khóc lóc vào lòng, cầm một củ khoai tây được nấu chín từ trong bếp ra đưa cho cậu nhóc mới dỗ được cháu trai.
“Mẹ, con cũng chỉ là nói sự thật mà thôi, mẹ xem Tinh Tinh đi, người ta là cháu dâu của nhà tư lệnh, vậy mà đối xử với chúng con cũng vô cùng hòa nhã.”
Lúc chị ấy nói chuyện thì dùng kìm gắp khoai lang khoai tây còn lại trong bếp ra, còn nói: “Lúc trở về còn tươi cười chào hỏi chúng ta, cũng không có một chút kiêu ngạo nào.”
Chị ấy chỉ vào mấy đứa trẻ đang chờ ăn khoai lang nướng: "Lúc ấy trên người mấy đứa nhỏ đều đen như mực xông về phía con bé, con bé cũng không chê đứa nhỏ nhà chúng ta bẩn, thật sự cầm một nắm kẹo sữa thỏ trắng thật lớn chia cho bọn nó, còn cho bọn Đại Tráng thêm một viên."
Con người sợ nhất là bị so sánh, đều là người xinh đẹp, nhưng sự khác biệt giữa hai người lại quá lớn.
Hơn nữa, xinh đẹp có thể làm ra cơm ăn sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-610.html.]
"Nhưng mẹ xem cái người này của nhà chúng ta mà xem, trừ xinh đẹp ra thì cô ta còn lại cái gì? Còn xem thường chúng ta, dựa vào cái gì mà xem thường chúng ta chứ?" Chị ấy hừ mạnh một tiếng: "Thời đại này cũng đã cải cách mở cửa rồi, cũng có không ít người trong nông thôn đi buôn bán, không phải cũng trở thành người giàu có rồi hay sao."
Chị ấy có thể nói một hơi nhiều như vậy, rõ ràng là đã chất chứa oán hận từ lâu.
Thím Lương ném đủ loại cải trắng bí đỏ vào trong nồi, muốn nhiều đâu mỡ là chuyện không thể nào.
Nhưng hôm nay trong nhà có thêm chút đâu mỡ vì đang hầm đâu heo, tuy rằng thức ăn của trưởng thôn kém hơn so với nhà của đại đội trưởng, nhưng cũng dồi dào hơn rất nhiều người.
Hiện giờ trong thôn lại đang thử nghiệm việc trồng vườn trái cây, nhà máy đóng hoa quả hộp trong thôn cũng nói chờ sau khi mở rộng quy mô thì sẽ tuyển thêm người, còn có thể tăng tiền lương thêm được mấy chục đồng, cuộc sống sau này chỉ có thể trở nên càng ngày càng sung túc.
Không cần nhiều lý do, chỉ vì mỗi chuyện này thì toàn bộ người trong thôn bọn họ cũng phải cảm ơn con bé kia rồi.
Làm sao bà ấy lại không biết con dâu lớn đang lo lắng chuyện gì, nghe vậy thì nói: "Em trai của con thà rằng đi lính cũng không muốn từ bỏ cô ta, con cứ bớt nói vài câu đi.”
Dâu cả nhà họ Lương tức giận đến đau cả ruột gan: "Em trai nhường cô ta, nhưng tại sao chúng ta lại phải nhường cô ta chứ?"
"Nhưng ai cũng đều nhường cô ta, cưng chiều cô ta thì có ích lợi gì đâu, đừng để đến lúc đó thì nuôi phải một con sói mắt trắng, thi đậu đại học xong thì chạy về thành phố, không bao giờ trở lại nữa, mẹ cũng đừng có mà khóc đến c.h.ế.t đó."
Chị ấy vừa nói hết những lời này thì nhận ra trong phòng vô cùng yên tĩnh, Giang Hồng Tiếu đang lạnh lùng đứng cửa phòng bếp.
Trong phòng lại vang lên một tiếng khóc, Lương Tiểu Tráng bắt lấy mẹ: "Mẹ, mẹ đừng không về nữa mà."
Tiếng khóc của trẻ con rất lớn, nhưng Giang Hồng Tiếu lại bắt được điểm quan trọng, anh ba Tống là cháu trai của tư lệnh, cho nên bây giờ Diệp Mạn biến thành cháu dâu của tư lệnh sao?
“Là thật sao?”
Cô ta hỏi một câu, nhìn phản ứng của hai người mà cô ta không vừa mắt trong phòng, cô ta cũng biết là thật.
Giang Hồng Tiếu cũng không đợi câu trả lời, bỗng nhiên ném sách vở trong tay đi về phía nhà của đại đội trưởng, phía sau còn có Lương Tiểu Tráng đang khóc lóc đi theo.
Giang Hồng Tiếu đi cũng không gặp Diệp Mạn Tinh, nhà họ Tống đang rất ồn ào, chỉ là cô ta không vào được vì trước cửa có bảo vệ trông coi.
Cô ta nói tới gặp Diệp Mạn Tinh, bảo vệ hỏi cô ta có hẹn trước hay không? Có phải là người quen hay không? Có cần phải đi hỏi cô một chút hay không?