Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 600
Cập nhật lúc: 2024-10-22 09:05:37
Lượt xem: 53
Họ lên tiếng với niềm hạnh phúc:
“Chủ tịch thị trấn Tống, năm nay thôn chúng ta có một mùa màng bội thu, thôn ta có thể xếp loại tiên tiến được không?”
Đúng thế, chúng tôi đang dẫn đầu trong việc cải cách mọi thứ, nhất định phải xếp cho thôn chúng ta lên loại tiên tiến trước nha.”
Mấy người thanh niên vừa cầm loa lên vừa nói:
“Phó chủ tịch thị trấn ơi, ngài cũng là người trong thôn chúng tôi, đừng quên quê hương mình nhé”.
Mà cha Tống đang đi phía trước, tay cầm hai trái quýt đỏ mọng và vài cây lúa nước non xanh mơn mởn, ông ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần lao động màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây, chân đi dép rơm hở ngón màu vàng.
Ông ấy còn xắn quần lên một cách bình dị, vừa đúng đến chỗ đâu gối, bắp chân gầy nhưng săn chắc lộ ra rõ, còn có một chút bùn đất dính trên da chân đang chảy xuống.
Cánh tay rắn chắc của ông ấy cũng vậy, tay áo sơ mi trắng được xắn lên, trên cánh tay rắn chắc kia lộ ra vài vết trầy xước đỏ như máu.
Trên đầu càng ngạc nhiên hơn, ông ấy đội một cái mũ rơm, trên vành mũ rơm còn được cài không ít lá cây màu xanh, nhìn không khác gì người hoang dã mới từ rừng hoang bước ra.
Cũng may ông ấy có khuôn mặt điển trai, hàm răng trắng nõn khi nói chuyện và có thêm cặp kính mắt mang đến cho bản thân vẻ nhã nhặn.
Nếu không có người thư ký mặc bộ vest màu đen với vẻ hết sức nghiêm túc cứng nhắc đứng phía sau, sẽ không ai có thể tin rằng người này lại là phó chủ tịch thị trấn Hồng Kiêu của bọn họ.
Diệp Mạn Tinh nhịn không được mà bật cười một tiếng, cuối cùng cô đã hiểu ra bộ dạng vô lại của người em chồng Tống Văn Lâm kia là học được ở đâu.
Cha chồng cô còn có dáng vẻ giản dị như vậy sao, bộ trang phục hôm nay quả thực rất ấn tượng.
DTV
Mẹ Tống ở bên cạnh cũng không chịu được mà nói một câu:
“Thế này cũng quá không có gu thẩm mỹ rồi đó.”
Diệp Mạn Tinh nở nụ cười chuẩn bị giới thiệu cho ông cụ Tống và bà cụ Tống ở thủ đô, nhưng kết quả là cả đám người đều đang vội vã tiếp cận cha chồng cô.
Được rồi, bọn họ luôn cần một chút thời gian để điều chỉnh lại cảm xúc.
Lúc này cha Tống vẫn chưa biết gì cả, ông ấy vẫn đang thoải mái và không có chút áp lực nào, nghe vậy thì cũng chỉ cười:
“Có thể được xếp loại xuất sắc hay không là tùy vào sự cạnh tranh của mọi người, tôi cũng không có năng lực mở cửa sau cho mọi người được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-600.html.]
Đằng sau lập tức vang lên những tiếng than buồn bã. Nhưng khi những tiếng than thở buồn bã vang lên thì bọn họ đều nhận ra có gì đó là lạ, sao mọi người lại yên lặng vậy chứ?
Lúc quay người lại, họ bị dọa sợ đến nổi suýt chút nữa muốn ném luôn giỏ tre trên vai để chạy trốn, mẹ nó, trong sân tử này có tối thiểu hai hay ba mươi ánh mắt đang đồng loạt nhìn bọn họ chằm chằm.
Trọng điểm là những người này đều ăn mặc cực kỳ đoan chính, khí thế lãnh đạo toả ra khắp người, cứ như vậy mà nhìn thẳng vào bọn họ rất chăm chú.
Mẹ nó, thật đáng sợ. Bắp chân bọn họ run lên lẩy bẩy, sao không ai thông báo cho bọn họ chuyện này vậy, vì sao nhiều lãnh đạo có mặt ở đây vậy chứ?
Thậm chí cha Tống cũng sững sờ, kính mắt trên mặt cũng lung lay suýt chút nữa rớt xuống.
Ông ấy cũng không ngờ lại có nhiều lãnh đạo xuống đây như vậy. Sự tương phản này trông quá rõ ràng và nổi bật, các vị lãnh đạo ăn mặc chỉnh tề trong sân này đang chờ đợi họ, mà bọn họ thì lại trông như thế này ư?
Thực ra, kể từ khi cái chân bị liệt của cha Diệp được chữa lành, khí thế uy nghiêm cứng nhắc của cha Tống
đã giảm đi không ít, ông ấy trở nên buông thả hơn một chút giống như lúc còn ở trong quân đội.
Nhưng thế này cũng quá buông thả rồi đấy? Cha Tống cũng tưởng rằng chỉ có cha mẹ ruột và em trai từ thủ đô đến, nhận người thân xong là thôi.
Ông ấy còn đang nghĩ thế này thì không quá lịch sự, có cần thả ống quân xuống trước hay không, thì hai chiếc bánh bao nếp nhỏ trắng trẻo đã giẫm đôi chân ngắn ngủn chạy gấp tới:
“Ông ơi, ông ơi ôm.”
Quên đi, cha Tống đã thay đổi hình tượng ngày xưa, ông ấy rất tự nhiên cúi người ôm lấy cặp song sinh, kêu một tiếng:
“Ôi, Bối Bối và Đoàn Đoàn về đây thăm ông à.”
“Có nhớ ông không."
Hai cái bánh bao nhỏ ngọt ngào nói:
“Nhớ ạ.”
“Ông ơi, bà cố và ông cố tới tìm ông đó.”
Cha Tống nghe vậy, vừa quay đầu lại đã thấy rất nhiều ánh mắt nhìn vào người mình, ông ấy cũng không chê mình bẩn mà thả cặp song sinh xuống.
Cha Tống bảo thanh niên ở phía sau mang quýt tới, rồi cực kỳ tự nhiên lau sạch tay, cúi xuống cầm mấy chùm quýt vàng ươm và mấy quả lê trắng muốt, lân lượt phát:
“Hoan nghênh các vị lãnh đạo đến kiểm tra công việc, đây là hoa quả từ vườn sản nghiệp của nhà họ Tống chúng tôi trong thôn, một năm ra quả một lần, mời các vị lãnh đạo nếm thử.”