Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 588
Cập nhật lúc: 2024-10-22 09:05:17
Lượt xem: 61
Vậy nên cô Hai Tống còn chưa kịp phản bác thì bà cụ Tống đã là người đầu tiên hỏi:
“Thanh Lan, cháu thật sự ôm suy nghĩ này sao?"
Đương nhiên cô Hai Tống không thừa nhận, hình tượng một người cứng cỏi của cô ấy gần như đã ăn sâu bén rễ rồi.
Lúc này cô ấy cúi đầu, cắn môi khẽ nói:
“Bà nội, cháu không có suy nghĩ này, lúc ấy cháu thật sự không biết anh ấy là anh trai, còn tưởng rằng là con trai riêng của chú Ba.”
Lời này đã làm rõ chân tướng. Ai ngờ, tiếp theo mới là điều khiến cô ấy mở mang tầm mắt biết được thế nào là sự hung tàn của hoa đào tinh.
Trong phòng bỗng nhiên vang lên một giọng nói vừa mềm mại vừa yếu đuối, nhưng mười phần sát thương:
“Vậy tại sao, em chưa từng chữa trị vết sẹo đó? Không phải là em muốn giữ vết sẹo này lại để mỗi lần mọi người thấy nó thì sẽ áy náy sao?"
Sự thật giống như là quăng b.o.m vào nước sôi, bùng nổ khiến tất cả mọi người trong phòng đều ngẩn ra.
Trong đôi mắt híp của bà cụ Tống không còn một chút dịu dàng nào, nắm chặt lấy bàn tay cô hai Tống, nhìn cô ấy, hỏi:
“Thanh Lan, những gì Tinh Tinh nói là thật sao?"
“Cháu thật sự muốn dùng áy náy để trói buộc đạo đức anh Ba cháu, cho nên mới bỏ mặc vết sẹo trên người sao?"
Bà cụ đã đi qua những năm tháng chiến tranh, ghét nhất là những quanh co lòng vòng này. Bà cụ cũng không hoàn toàn tin tưởng lời của Diệp Mạn Tinh.
Cho nên mới hỏi thêm một câu:
“Vậy cho nên thuốc do những chuyên gia mà nhà họ Tống thuê để chữa bệnh cho kê đơn, cháu chưa từng dùng sao?"
“Bà nội, cháu..."
Dù bàn tay có một lực rất mạnh nắm chặt, nhưng lúc này cô Hai Tống lại không hề cảm thấy đau, cô ấy chỉ cảm thấy cả người rét run, và cơn khủng hoảng như sóng ập đến không thể nào cản được.
Cô ấy phải trả lời thế nào đây, rốt cuộc cô ấy có dùng thuốc hay không? Nếu cô ấy nói cô ấy không có ý định này, vậy tại sao cô ấy không dùng những loại thuốc kia?
Nhưng nếu đã dùng thuốc, vậy tại sao vết sẹo trên người lại không hề tốt hơn chút nào, vậy chẳng phải cô ấy đã hoàn toàn đắc tội với những chuyên gia đã kê đơn cho cô ấy sao?
DTV
Đến lúc đó có lẽ cô ấy sẽ bị những chuyên gia này cho vào danh sách đen, họ sẽ hận cô ấy tới mức nào đây? Cô ấy đắc tội với rất nhiều chuyên gia có tiếng tăm, chẳng khác nào là không muốn sống ở thủ đô nữa cả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-588.html.]
Chỉ một câu nói của chị dâu đã đưa cô ấy lên giàn hỏa thiêu, đây là lần đầu tiên cô Hai Tống được trải nghiệm mồm mép lợi hại của người chị dâu này.
Nhất là khi đối phương vừa ra tay đã đánh vỡ hình tượng mà cô ấy cố duy trì nhiều năm trước mặt ông bà cụ Tống, đã phá tan công sức mười mấy năm của cô ấy.
Cô Hai Tống thật sự hối hận đến mức xanh cả ruột, cô ấy đúng là quá bất cẩn mà, biết thế cô ấy nên bôi một chút thuốc, rồi dùng thêm gì đó giảm tác dụng của thuốc, chẳng phải là được rồi sao?
Tại sao lại chừa lại cho mình một nhược điểm lớn như vậy, cô ấy vừa tức vừa hốt hoảng, không ngờ lại
có chuyện có thể phá vỡ hết tất cả kế hoạch của cô ấy.
Nhưng cô Hai Tống không chịu nổi sự tổn thất này, cô ấy nhanh chóng chắp tay lại, nước mắt lăn dài, nhanh chóng xin lỗi bà cụ Tống:
“Thật lòng xin lỗi bà, cháu thật sự rất sợ, cháu sợ mặt cháu bị hủy hoại rồi, sẽ không còn ai thích cháu nữa.”
“Cháu cũng sợ cháu không tốt thì mọi người sẽ không cần cháu nữa.”
“Cháu còn sợ hãi thân phận cháu xấu hổ, cha, anh trai, chị dâu đều không thích cháu, cháu thật sự rất sợ, thật sự rất sợ bà à, cháu sợ lắm.”
Cô Hai Tống thẳng thừng nhận sai để thành đúng, ít nhất thì dù bà cụ Tống có thất vọng, có tức giận thì bà cụ cũng phải nhịn xuống.
Có điều bà cụ vẫn tức giận không ít:
“Cháu sợ nên chẳng màng đến sức khỏe của mình, còn dùng loại mưu kế này với người nhà cháu."
Nhà họ Tống đã tìm không ít chuyên gia khám cho cô ấy, cô ấy đã phụ lòng họ, bà cụ Tống cũng không quá giận dữ, điều làm bà cụ giận chính là cô cháu gái được nhận về lại dùng mưu kế này lên người nhà.
Diệp Mạn Tinh thấy bà cụ tức giận tới khó thở, đi đến vỗ vai bà cụ. Bà cụ Tống bình tĩnh lại, nhìn thấy cháu gái khóc ướt đẫm khuôn mặt, hơi thất vọng nói:
“Bây giờ cháu có thể tính kế người anh trai mới vừa nhận về, vậy một ngày nào đó, cháu có tính kế người nhà cháu không?"
Cô Hai Tống nhanh lắc đầu:
“Bà nội, không đâu, cháu quyến luyến mọi người, quyến luyến bà và ông nội, sợ hai người đuổi cháu đi."
Bà cụ Tống còn chưa kịp nói gì thì Diệp Mạn Tinh đã khó hiểu hỏi:
“Em không làm sai điều gì, mấy năm nay ông bà đều do em chăm sóc, mọi người đuổi em đi làm gì?"
Cô Hai Tống liếc nhìn cô một cái, bỗng nhiên siết bàn tay lại, quay đầu lại, giọng nói pha nức nở: