Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 578
Cập nhật lúc: 2024-10-21 21:08:23
Lượt xem: 56
Còn Tống Văn Cảnh thì một tay bế một bé con đi theo phía sau. Sau khi vào bên trong, Diệp Mạn Tình không ngồi trước mà dặn chị Linh, để cô ấy mang chiếc túi trong rương tới rồi mới cười híp mắt ngồi xuống.
Diệp Mạn Tinh cứ như vừa sinh ra đã có công năng tinh lọc hoàn cảnh, mặc dù trước đó người ta có thích cô hay không, một khi thật sự đối mặt với cô đúng là không thể nói nặng lời.
Chờ cô ngồi xuống, mọi người chỉ cảm thấy cả phòng thoang thoảng cứ như hoa hồng ngát hương vượt vạn hoa thơm cỏ lạ, cho dù mấy người ngồi tương đối xa cũng không tự chủ nhìn cô lâu một chút.
Ông cụ Tống và chú tư Tống bên cạnh cũng chủ động chào hỏi cô:
"Cháu là Tinh Tinh nhỉ, ông là ông nội, đây là chú tư của cháu."
Diệp Mạn Tinh ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một cụ ông tóc hoa râm không lớn hơn ông cụ Tống ở thôn Tống Gia bao nhiêu, mắt đeo kính lão, trong tay cầm tờ báo và kính lúp.
Đại khái ông cụ đã hơn 70 tuổi, tóc hoa râm, cặp mắt lấp lánh có thần, ánh mắt nhìn người sắc bén như dao, khí thế nghiêm nghị đập vào mặt.
Cho dù ông ấy đã vô cùng ẩn giấu vẫn không che được sự lạnh lẽo cứng rắn và uy nghiêm kia.
Đây là uy thế được dưỡng ra vì ở chức vụ cao nhiều năm, trong đôi mắt sạch sẽ kia chỉ lóe lên một tia sáng rồi biến mất.
Đây chính là cây trụ tinh thần hiện tại của nhà họ Tống - Tướng quân Tống ư? Ông cụ từng là Tư lệnh quân khu thủ đô.
Gia đình có một người già như có một báu vật, nhà họ Tống có ông cụ Tống tồn tại, có thể bảo vệ chở che nhà họ Tống, có thể tạo được một cây trụ tinh thần khác.
Nghe nói ông cụ từng đi qua tất cả chiến trường, trên người có vô số vết thương và vết đạn bắn, còn lập vô vàn chiến công, là anh hùng thực thụ của quốc gia này.
Diệp Mạn Tinh là một hoa đào thành tinh, không có bao nhiêu cảm xúc đối với anh hùng của nhân loại thế này, nhưng điều đó không cản trở cô tôn trọng một người như vậy.
Cô cười cười rồi gật đầu chào ông cụ Tống:
DTV
"Cháu chào ông nội."
Sau đó ông cụ Tống lập tức phá công cười trêu ghẹo, tiếp đó đưa qua một bao lì xì phong phú dày chừng bốn mắt ngón tay.
Sắc mặt ông cụ còn có chút trắng bệch, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn đó tràn đây vui vẻ:
"Bé ngoan, bù tiền mừng tuổi cho cháu, còn cả tiền mừng các cháu kết hôn."
Diệp Mạn Tinh nhận lấy, bao tiền lì xì rất khá chắc tay, cô âm thầm cảm nhận một chút, đúng là người tốt, ít nhất lấy nghìn tệ làm đơn vị.
Vừa vào nhà đã có bao lì xì à? Cô nhìn người ngồi bốn phía, dường như họ đều không lộ ra vẻ mặt khác thường, đại khái chỉ sửng sốt vì bao tiền lì xì của cô tương đối lớn rồi thu hồi tầm mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-578.html.]
Diệp Mạn Tinh lặng lẽ khoác tay nam chính, bao lì xì lớn như vậy, cô nên nhận hay không đây!
Tống Văn Cảnh nhìn thấy biểu cảm cô, khẽ mím môi sau đó không biết anh nghĩ đến điều gì, gật đầu một cái.
Diệp Mạn Tình lập tức vô cùng vui vẻ nhận lấy bao lì xì, vừa ngọt ngào vừa mềm mại cảm ơn:
“ Cháu cảm ơn ông nội nhiều!"
"Tốt lắm! Bé ngoan, nhận là tốt, sau này đây chính là nhà của các cháu. Ông nội sống không được bao lâu nữa, về thăm nhà thường xuyên nhé!"
Lúc này uy nghiêm khắp người ông cụ đều biến mất, ngược lại giống như một đứa bé vừa nhận được kẹo, hết sức vui vẻ gọi cháu trai ngồi xuống.
Diệp Mạn Tình cũng ngồi xuống lần nữa, sau đó lập tức nghe thấy một giọng nói:
"Đây là chú tư lì xì và mừng cưới các cháu, chờ em trai với em gái các cháu tới lại bổ sung thêm."
Diệp Mạn Tinh thật sự mới ngồi xuống, một người đàn ông trung niên giống cha chồng cô năm mươi sáu mươi phần trăm đã đến trước mặt.
Khuôn mặt ông ấy anh tuấn, giọng nói uy nghiêm mang theo vẻ nam tính, thậm chí còn đặc biệt có thêm một tia tinh thần phấn chấn của người thanh niên.
Ông ấy đi giày bộ đội, khắp người tỏa ra vẻ uy nghiêm, cũng nhét vào tay của cô một bao tiền lì xì thật dày.
Tiếng nói của Tống Tấn Chiêu rất hiền hòa:
"Mấy đứa các cháu ngồi chơi một hồi đi, chờ lát nữa chú Ba bọn cháu sẽ đến."
Nói xong chú tư Tống chủ động tới bế hai bé sinh đôi, lại kêu hai người Tống Văn Cảnh Tống Thanh Lâm đến một bên khác nói chuyện.
Ngầm thừa nhận chừa lại hơn phân nửa vị trí số pha còn lại cho các đồng chí nữ, tối nay cố ý hoan nghênh các thành viên chi thứ hai của nhà họ Tống trở về.
Lúc Tống Văn Cảnh đến còn cúi đầu hỏi cô:
“Em có mệt không? Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đã?”
Diệp Mạn Tinh cọ cọ lòng bàn tay anh, chỉ chỉ hai bao lì xì dày cộp trong tay hai người, hỏi anh sẽ xử lý thế nào.
Anh hạ giọng nói:
“Của anh cũng là của vợ.”
Diệp Mạn Tinh trừng anh, kết quả anh càng được nước làm tới.