Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 570
Cập nhật lúc: 2024-10-21 21:08:10
Lượt xem: 40
Người bình thường có lẽ đã c.h.ế.t sớm vì những rối loạn chấn thương tâm lý bị đè nén trước đó.
Mặc dù cơ thể của Tống Văn Cảnh tuy đã hồi phục kha khá, nhưng đã liên tục mấy ngày anh chưa thực sự nhắm mắt, ngay cả khi ngủ cũng gặp ác mộng.
Hôm nay ôm vợ, Tống Văn Cảnh chưa bao giờ ngủ yên bình như lúc này. Tống Văn Cảnh rất tỉnh táo, gần như Diệp Mạn Tinh vừa động đậy là anh lập tức tỉnh.
Khoảnh khắc mở mắt ra, anh đã nhạy cảm với sự khác biệt giữa môi trường ánh sáng trước sau.
Nhưng cho dù có g.i.ế.c Tống Văn Cảnh, anh cũng không nghĩ rằng vợ mình sẽ có không gian gì.
Sau khi tỉnh táo, anh cúi đầu hôn lên trán Diệp Mạn Tinh, vội vàng tắm rửa xong lập tức cẩn thận dọn dẹp cho vợ.
Cho nên khi Diệp Mạn Tinh tỉnh lại lân nữa, cô đã phát hiện nam chính đang lau sạch cơ thể cho mình:
"Anh ba?"
Đôi mắt đen nhánh của người đàn ông sâu thẳm như mực. Anh nhìn cô, trong giọng nói lạnh nhạt có thêm một chút dịu dàng:
"Vợ ơi, đừng nhúc nhích, chút nữa là xong rồi."
Tống Văn Cảnh không hề nghĩ rằng lân này mình đã làm cho vợ mệt mỏi. Sau khi “gần gũi” xong, anh rất đau lòng.
DTV
Tống Văn Cảnh hiểu rằng hoàn cảnh của mình nằm ngoài dự đoán của anh. Cho dù anh có kiềm chế thì vợ anh cũng có thể muốn đá anh một cái.
Động tác của người đàn ông vô cùng cẩn thận, anh nhìn cô nói:
"Khăn lông trong khách sạn anh sợ không sạch sẽ, nên chỉ lau chùi đơn giản cho em thôi. Trở về chúng ta sẽ mua lại khăn lông đã dùng."
Anh thật sự vô cùng cẩn thận lau chùi cho cô, rồi càng yêu thương ôm cô:
"Vợ ơi, ngủ ngon không? Lần sau anh kiềm chế một chút.”
Diệp Mạn Tinh thật muốn đạp anh:
"Lúc nào rồi?"
“Buổi chiều rồi."
Giọng nói hài lòng khàn khàn của người đàn ông vang lên bên tai:
"Anh vừa gọi cơm, chắc là sẽ mang lên nhanh thôi.”
Anh chỉ nằm đó, ôm vợ vào lòng, nhẹ nhàng ngửi mùi thơm trên cơ thể cô. Anh chỉ cảm thấy suy nghĩ đều vô thức chìm đắm trong khoảnh khắc thân mật.
Dường như đôi mắt sâu thẳm của anh chứa đầy những cảm xúc dồn nén.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-570.html.]
Hôm nay cảm giác mất khống chế của anh đối với vợ quá rõ ràng, cái loại cảm giác mất khống chế này, ngay cả trong hồi ức lúc này của Tống Văn Cảnh cũng rất đáng sợ.
“Ở đây ăn cơm sao? Vậy bọn trẻ ở nhà thì sao?”
Bây giờ bọn họ khá giống với những cặp đôi đi hẹn hò, trực tiếp vứt cặp sinh đôi ở trong nhà, không xứng chức cha mẹ.
Nghĩ lại cô cũng thấy buồn cười, nhưng cô khá hài lòng với màn trình diễn lần này của nam chính nên cũng không vội trở về.
“Đồng chí Thẩm ở đây, chú Tư vẫn đáng tin cậy."
Cánh tay rắn chắc của anh ôm chặt cô, từng khối cơ bắp rắn chắc giống như muốn dung nhập cô vào trong cơ thể mình.
“Chúng ta ăn xong rồi trở về."
Vừa nói, anh vừa cúi đâu, dùng cằm nhẹ nhàng chạm vào đầu cô:
"Vợ à, chúng ta đã lâu không gặp rồi đấy. Anh nhớ em lắm, chỉ muốn nói chuyện riêng với em thôi."
Giọng nói của người đàn ông từ trước đến nay luôn lạnh lùng sắc bén, giống như một thanh kiếm lạnh lùng, lúc này cảm giác lạnh lẽo cứng rắn lại có chút ấm áp.
Giống như noãn ngọc nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay, tinh tế ấm áp vô cùng thoải mái.
“Vợ à, cám ơn em. Chiếc áo gile của em đã bảo toàn mạng sống của anh và Cố Nguyên."
Lúc nói chuyện, những cơ bắp như cục gạch đó chạm vào làn da mềm mại của cô và siết chặt từng chút một.
Cái ôm này, anh ôm rất chặt. Anh lại sợ cơ bắp quá mức cứng rắn của mình siết chặt cô, nên anh đành phải ép cô vào n.g.ự.c mình.
Môi anh áp sát vào tai cô, ngửi hơi thở của cô, tim anh đập nhanh hơn. Lúc Tống Văn Cảnh nói chuyện, giữa răng môi còn có chút chua xót.
Anh rất khó có thể tưởng tượng được vợ mình sẽ đau đớn thế nào khi một mình bị sét đánh.
Buổi tối, cơn đau khiến anh gặp ác mộng. Anh chỉ mơ mỗi một giấc mơ là thấy giống như một tia sét thực sự đánh vào cơ thể người bình thường.
Anh đã trải qua huấn luyện còn cảm thấy đau đớn như thế, vậy vợ anh mơ thấy điều này vào ban đêm thì sao?
Còn nữa, cô mơ thấy anh sẽ gặp chuyện không may trên chiến trường. Khi đó, cô có suy nghĩ gì, mới có thể khiến cô tuy biết rõ anh sẽ gặp chuyện không may, vẫn lựa chọn may quần áo chứ.
Cô là người yếu đuối cần được chăm sóc, sao có thể một mình gánh chịu nhiều chuyện như vậy?
Anh ôm cô chặt hơn từng chút một, cảm xúc trong lòng cuồn cuộn dâng trào.
Anh chỉ sợ cho chưa đủ nhiều, yêu chưa đủ, chăm sóc cô chưa đủ chu đáo nên để cô phải gánh chịu bao nhiêu chuyện một mình như thế.
Lúc Diệp Mạn Tinh cảm nhận được cổ có hơi ươn ướt, vừa quay đầu lại, đã bị người đàn ông nhẹ nhàng nâng cằm. Giọng nói của anh giống như có giọng mũi một chút:
"Vợ ơi, đừng nhúc nhích, để cho anh ôm một cái.”