Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 562

Cập nhật lúc: 2024-10-21 21:07:57
Lượt xem: 24

Trần Kiều Kiều do dự một lúc lâu, cô ta cắn môi, nắm chặt tay, cuối cùng cũng không dám đưa ra quyết định như vậy.

Lộp độp.

Mưa dần nặng hạt hơn, thấy trung đoàn trưởng trúc mã còn đang sốt, cô ta vẫn muốn đưa người vào nhà trước, nhưng lúc này trên cổ tay của cô ta vẫn còn một vệt màu đỏ, bây giờ vẫn còn đau nhức.

“Vậy anh chuyển người vào giúp tôi đi, anh ba Tống đang sốt, trời còn đang mưa, nếu cứ nằm như thế thì chắc chắn sẽ bị bệnh.”

Nói rồi cô ta còn nhắc nhở một câu:

“Anh cẩn thận một chút, mặc dù anh ba Tống đang hôn mê nhưng vẫn có thể tấn công người khác đấy."

Cô ta vừa nói vừa định đứng dậy dọn dẹp chăn giường trong phòng. Sau khi sống lại, đây vẫn luôn là mơ ước của cô ta, cho tới bây giờ, đã bao giờ cô ta được gần gũi với anh ba Tống như vậy đâu?

Trần Kiều Kiều khó mà không hưng phấn, mặc dù vẫn chưa phát sinh quan hệ, nhưng cô ta chăm sóc trung đoàn trưởng trúc mã mấy ngày như vậy, vậy thì quan hệ của bọn họ cũng sẽ tốt lên nhiều.

Vừa rồi chỗ dựa kia còn nói hình như anh ba Tống trúng thuốc. Trúng thuốc...

Tin tức này khiến nội tâm cô ta không thể bình tĩnh được.

Bây giờ đi tìm người cũng không tìm được ai. Cho dù sau khi xong việc, anh ba Tống có muốn trách cứ thì cũng không thể trách cô ta được.

Khi cô ta rời đi, mặc dù chàng trai trẻ kia vô cùng ghét bỏ nhưng vẫn miễn cưỡng chuyển anh ba Tống vào nhà cho cô ta.

Ai ngờ, một tiếng hét thảm thiết vang lên.

DTV

Trần Kiều Kiều cũng chưa đi được mấy bước, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy chàng trai trẻ vừa rồi đang chuẩn bị khiêng người vào kêu thảm thiết một tiếng rồi ngã rầm xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Rồi lại nhìn thấy anh ba Tống mới vừa rồi còn nằm hôn mê trên mặt đất bây giờ lại ngồi dậy, anh đá vào n.g.ự.c chàng trai trẻ vừa ngất xỉu, rồi lại c.h.ặ.t t.a.y vào cổ chàng trai trẻ.

Nước mưa đọng lại rồi nhỏ giọt nơi chiếc cằm gợi cảm của anh, rồi lại chảy vào trong bộ quần áo ướt sũng của anh, những giọt nước từ mái tóc ngắn rơi xuống khuôn mặt tuấn tú, khiến anh trông gợi cảm không thể tả.

Nhưng lúc này, đôi mắt kia lại bị phủ kín bởi những tia m.á.u đỏ ngầu, trong đôi mắt sâu thẳm ấy dường như đang đè nén những cảm xúc không ngừng quay cuồng.

“Anh ba, anh đã tỉnh rồi sao?"

Trần Kiều Kiều hết ngạc nhiên, vội vàng chạy tới.

A!

Ai ngờ chỉ trong chớp mắt, cô ta đã bị đá một cái vào bụng, một bàn tay vô cùng lạnh lẽo lập tức bóp cổ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-562.html.]

cô ta.

"Anh ba, anh ba, em là Trần Kiều Kiều mà."

Trần Kiều Kiều không ngừng chụp lấy bàn tay cứng như thép đang bóp cổ mình, những ngón tay kia dần dần siết chặt lại như chiếc kìm sắt.

Nước mắt của Trần Kiều Kiều rơi xuống, hơi thở cũng dần trở nên khó khăn, cô ta liều mạng xin tha:

“Anh ba, vừa rồi em thật sự muốn cứu... cứu anh mà, trời mưa to quá, em sợ anh sẽ xảy ra chuyện.”

Từng giọt nước mắt chảy xuống theo nước mưa, lân đâu tiên Trần Kiều Kiều cảm thấy sợ hãi.

Cô ta cũng tủi thân. Cô ta thật sự không có ý xấu, mặc dù cô ta muốn kết hôn với anh, nhưng cô ta thật sự không nghĩ tới chuyện làm tổn thương anh.

Cho dù là lúc này, cô ta cũng lo lắng anh ba Tống sẽ xảy ra chuyện trong màn mưa. Nhưng người đàn ông trước mặt lại muốn g.i.ế.c cô ta.

Là thật sự muốn g.i.ế.c cô ta. Có lẽ là những giọt nước mắt và lời giải thích của cô ta có tác dụng, rầm một cái, cô ta bị ném xuống đất.

“Đừng tới gần tôi, tôi sẽ tấn công đấy, tôi không khống chế được.”

Trạng thái của Tống Văn Cảnh thật sự không tốt, sau khi ném người ra ngoài, cơ thể của anh lại mềm nhũn, loại người hàng năm ở trên chiến trường như anh sao có thể tùy tiện thả lỏng được.

Anh chỉ bảo toàn thể lực trong trạng thái mơ mơ màng màng, một khi có bất kỳ sinh vật nào tới gần, anh sẽ bắt đầu tấn công, đó đều là bản năng.

Bây giờ người có thể tới gần anh mà không bị tấn công trong tình huống này, có lẽ cũng chỉ có một mình vợ của anh.

Trần Kiều Kiều vô cùng tủi thân:

“Em chỉ muốn đỡ anh mà thôi.”

Trần Kiều Kiều khóc thật. Chỉ tiếc rằng lúc này Tống Văn Cảnh thật sự xem cô ta như không khí, xoay người đi vào màn mưa.

Thấy Tống Văn Cảnh định rời đi, nhưng mấy lần vẫn không đứng lên được, Trần Kiều Kiều che cái cổ vẫn còn đau vì bị bóp lại rồi đi theo sau.

“Anh ba, sức khỏe của anh không tốt, bây giờ trời mưa to như thế, hay là anh vào nhà em nghỉ ngơi một lúc đi, thay bộ quần áo khác rồi đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào?"

Kết quả là cô ta vừa nói xong, người vừa rồi còn bóp cổ cô ta như cái kìm sắt bây giờ lại ngã rầm xuống đất:

“Anh ba Tống.”

Cô ta vừa lo vừa sợ, vừa muốn tiến lên đỡ vừa không dám.

Loading...