Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 56
Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:31:14
Lượt xem: 29
Nhưng lại cảm thấy đàn ông phải chứng minh mọi việc bằng hành động chứ không phải là lời nói suông.
Cho nên Tống Văn Cảnh lựa chọn không nói và trước mắt tìm cách dỗ dành cô vợ nhỏ.
Đôi chân dài của Tống Văn Cảnh tựa như đính trên đất: một cô vợ nhỏ một lòng muốn gả vào nhà anh, cho dù dùng thủ đoạn cũng phải gả cho anh, hiện tại mang thai nên muốn dùng đứa bé để đàm phán với anh sao?
Tống Văn Cảnh luôn yêu thích tự do nên hiện giờ cảm thấy rất không vui, vốn đã bắt tay vào sắp xếp công việc cho anh hai Diệp nhưng lại bị người ta gây khó dễ như vậy, dùng con cái để chèn ép với anh sao?
Tống Văn Cảnh chỉ cảm thấy quả đúng là trên đầu chữ sắc có một con d.a.o mà: Nữ sắc quả nhiên là hại người.
Nhưng anh cũng không trách cô, chỉ thấy rằng bản thân làm chưa đủ tốt cho nên anh sẽ nhanh chóng trở về nhà, làm rõ mọi chuyện để giải quyết mọi hiểu lầm.
Diệp Mạn Tinh nội tâm cảm thấy bất ngờ: Chuyện này có chút ngoài ý muốn, nam chính thế mà không giận, nhưng anh cũng không nói gì chỉ biết hẹn là “về nhà rồi nói".
Giọng điệu của nam chủ rất kỳ quái, vậy rốt cuộc thì anh có chán ghét nguyên chủ hay không?
Cúp máy điện thoại, Tống Văn Cảnh ra khỏi phòng. Vừa trở về đến ký túc xá, anh lập tức ngồi xổm xuống ban công, châm một điếu thuốc, châm rồi châm, châm rồi châm, vài lần như vậy mà anh vẫn chưa hút một hơi nào.
Trước kia Tống Văn Cảnh rất thích đánh nhau, anh cũng không có sở thích hút thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-56.html.]
Thói quen hút thuốc này bắt đầu được sinh ra trong một trận chiến cực đầy rẫy những hi sinh.
Chỉ là thói quen này hoàn toàn phụ thuộc vào những tác động từ đối tượng bên ngoài, tóm lại nó hoàn toàn không phải một thói quen tốt. Anh châm thuốc nhưng không hút, ngọn lửa âm ỉ cháy một hồi đã lan đến tận đâu ngón tay.
Cộc cộc cộc.
DTV
"Này, Tống Văn Cảnh, cậu đóng cửa lại làm gì, nhanh sang bên kia đi, phòng điện thoại đang gọi cậu đấy."
Bạn cùng phòng Vu Tư Bác vội vàng chạy vào, vừa mở cửa ra đã lập tức nhìn thấy Tống Văn Cảnh ngồi ngoài ban công khói thuốc lượn lờ, cả người ngây dại.
Vu Tư Bác hoàn toàn không hiểu: Có chuyện gì đã xảy ra vậy?
Lại nhìn một đống đầu t.h.u.ố.c lá dưới chân bạn thân, anh ấy há to miệng, lòng tò mò muốn chết.
Hai người họ đã là bạn cùng phòng hơn một tháng, Tống Văn Cảnh vốn biết kiềm chế đến vậy, tại sao lại có khoảnh khắc chật vật thế này?
Vu Tư Bác không nhịn được, huýt sáo với thằng bạn thân: Con mẹ nó chứ, sao lúc thằng này u buồn, nó vẫn còn đẹp trai như vậy?
Người đàn ông trước mắt mặc áo sơ mi trắng quân quân phục màu xanh lục, cho dù đang ngồi xổm nhưng vẫn có thể cảm nhận được chiều cao hơn người của anh, đôi chân cực dài, sợ rằng một khi duỗi ra chốn ban công này sẽ không thể đủ chỗ chứa nó nữa.