Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 548
Cập nhật lúc: 2024-10-21 18:42:29
Lượt xem: 58
Còn ông ấy là một đứa thích làm nũng.
Nhưng mà khi không thấy anh trai nữa, cũng là vì bảo vệ ông ấy nên mới không thấy, cũng là ở trên chiến trường này, kể từ đóm, tính mạng của người anh trai song sinh này đã đè ở trên người ông ấy.
Giọng nói của ông ấy cũng coi như bình tĩnh, nước mắt trong hốc mắt bất tri bất giác chậm rãi chảy xuống, tia sáng mơ hồ ánh lên qua mắt kính, ông ấy ho nhẹ vài tiếng, đè cảm xúc nghẹn ngào ở yết hầu, rồi mới sử dụng giọng khá bình thường nói:
“Em chào anh hai, lần đầu em gọi điện thoại cho anh, đã làm phiền anh rồi, em là Tống Tấn Dân ở Hạ Thành."
Ông ấy không thể nói ra chức vị của mình, chỉ nói tên, thật ra giọng nói của ông ấy có hơi run rẩy, phải nỗ lực kiềm chế, cố gắng ép cho âm thành bằng bằng một chút.
Tống Tấn Dân:
“Em gọi điện thoại tới chủ yếu là muốn nói với anh về con trai Tống Văn Cảnh của anh, không biết anh đã nhận được tin tức gì chưa, tin tức này có hơi khác với những tin tức trước kia."
“Trên thực tế là, Văn Cảnh đang ở tiền tuyến bị thương nặng hôn mê, nó lập công lớn được cứu trở về, bây giờ chúng em đang đưa nó đi cấp cứu.”
Giọng nói của ông ấy vô cùng bình thản, nói cũng rất rõ ràng. Thoáng cái đã nói ra tin tức khá quan trọng.
Quả nhiên Tống Tấn Dân rốt cuộc cũng là lãnh đạo, rất am hiểu không chế lòng người, sau những lời này phản ứng của bên đối diện cũng rất bất đồng.
DTV
Quả thật, sau khi cha Tống nghe được tin tức này, sự bình tĩnh khi nghe điện thoại biến mất, cảm xúc vẫn luôn không được thể hiện ra bỗng lập tức bộc phát, hai mắt dần đỏ lên.
Lúc này trong phòng làm việc không có ai, mặc dù cảm xúc của ông ấy kích động một chút cũng không có ảnh hưởng gì, giọng của cha Tống mang theo sự nghẹn ngào:
“Tôi cảm ơn, vị đồng chí này, có thể cho tôi hỏi Văn Cảnh nhà tôi ở đâu không?"
Tống Tấn Dân nghe được hai chữ “đồng chú”, ngẩn người rồi mới nói:
“Ở một bệnh viện quân khu trong thủ đô dưỡng thương, lúc sáng chúng tôi muốn gọi điện cho anh báo bình an, nhưng anh không có ở đó.”
Cha Tống nghe điện thoại một lần nữa, hồn bay kia đã trở lại. Ông ấy thở một hơi thật dài, môi cũng vừa mới bị cắn rách, tinh thần bình tĩnh lại, lúc này mới có tâm trạng suy xét người nói câu “anh hai” kia là ai?
Sao lại gọi ông ấy là anh hai? Hạ Thành ở phía bắc, vì sao người đó lại đi cứu người ở tiên tuyến?
Cha Tống dịu giọng, mới hỏi:
“Anh đây là? Sao anh lại cứu Văn Cảnh nhà tôi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-548.html.]
Tống Tấn Dân muốn khóc, nhưng ông ấy đã làm đến vị trí này, sao có thể khóc?
Tống Tấn Dân bất đắc dĩ nói:
“Anh ơi, anh đừng xưng hô như thế, là anh cả ở tiền tuyến làm xong nhiệm vụ nhặt được Văn Cảnh đang hôn mê, anh cả gọi anh tư mang về tìm người cứu, sau đó ngoại hình của Văn Cảnh rất giống em, bọn em mới biết được anh còn sống.”
Tống Tấn Dân dừng một chút, giọng hơi nghèn nghẹn:
“Anh ơi, mấy năm nay anh có khỏe không?"
Cha Tống nghe con trai được cứu, tâm trạng thật sự là lên lên xuống xuống, vừa mừng vừa buồn, cả người rất khó duy trì bình tình để suy nghĩ.
Kết quả ông ấy còn chưa trả lời, ông ấy lại nghe thấy một tiếng nghẹn ngào.
Bà cụ Tống:
“Thằng hai ơi, mẹ là mẹ con đây, chúng ta mới biết được con còn sống, con xem chúng ta có thể tìm thời điểm nào đó tới gặp con được không?"
“Hoặc là chúng ta phái người đón con tới thủ đô, chúng ta đã phía người đi đón Tinh Tinh, hức hức..."
Giọng nói kia nấc lên, lời nói ra, dường như cũng không còn được rõ ràng. Cha Tổng: ...?
Ông ấy thật sự bị bắt nghe quá nhiều tiếng khóc.
Bà cụ Tống thật sự nhận được điện thoại, nghe được giọng nói của con trai, giọng nói này hoàn toàn không giống với giọng của đứa nhỏ năm tuổi, thay vào đó là những âm thanh xa lạ.
Đây chính là đứa con bị thất lạc hơn bốn mươi năm của bọn họ, nhiều năm như vậy, ở nơi mà bọn họ không biết, là sống hay chết, là tốt hay xấu, đều hoàn toàn không hay. Lúc nãy còn nói giải quyết việc công trước, lúc này cũng đã không thể duy trì được cảm xúc nữa.
Nước mắt của bà cụ Tống không ngừng rơi, giờ còn làm sao nghe điện thoại được nữa?
Ông cụ Tống nhanh chóng cầm lấy điện thoại. Dù sao ông cụ Tống cũng có xuất thân là quân nhân, khí thế nghiêm túc cứng rắn trên người rõ ràng hơn rất nhiều, giọng nói của ông ấy cũng rất uy nghiêm.
Ông ấy mở miệng gọi tên:
"Kính Quân, nếu như không nhầm thì cha là cha của con, chuyện liên quan đến Văn Cảnh và thân thế của con khó mà nói rõ qua điện thoại được."
Ông cụ Tống:
"Anh cả của con đang chiến đấu ở tiên tuyến của quân khu Tây Nam, là anh cả của con nhặt được Văn Cảnh đang bị thương ở tiền tuyến, phát hiện thằng bé rất giống với em ba song sinh của con."