Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 527
Cập nhật lúc: 2024-10-21 11:29:45
Lượt xem: 44
Chỉ là Tân Lâm lại đề cập rằng tốt nhất cô nên chọn một người phụ trách ở đây để cô có thể xử lý công việc bên này,
Diệp Mạn Tinh cúp điện thoại xong vẫn đang suy nghĩ, cuối cùng tìm ai mới tốt.
Ai ngờ tin tức cải cách mở cửa mới lan ra hai ngày, trong nhà cô đã có hai người đánh đến.
Diệp Mạn Tinh còn đang ôm thai long phượng ngủ.
Ai ngờ “rầm rầm rầm”, một hồi tiếng gõ cửa vang lên. Diệp Mạn Tinh rời giường lập tức nghe thấy bên ngoài vang lên giọng nói thật cao:
"Chị dâu, chị dâu, người trong nhà chị tới.”
“Ai tới thê?י
“Mẹ, mẹ ơi. Con và Đoàn Đoàn ra ngoài chơi một lát."
Diệp Mạn Tinh mang thai long phượng đi xuống, bọn chúng chạy ra ngoài chơi.
Cặp song sinh thực sự rất cứng rắn, cũng rất nghịch ngợm và thích đánh nhau.
Diệp Mạn Tỉnh bình thường rất nghiêm khắc, nhưng bây giờ có người đến gặp Diệp Mạn Tình, hai đứa nhỏ kia vung chân muốn đi ra ngoài chơi.
Tiểu Cao nói:
"Chị dâu, hình như là anh hai của chị đến. Em dẫn Bối Bối, Đoàn đi chơi một lát nhé, trung đoàn trưởng Tống sắp về rồi ạ.”
“Đừng để bọn chúng đánh nhau với người khác."
Tiểu Cao nghe thấy có hơi buồn cười: "Chị dâu, chị yên tâm, cặp sinh đôi mới có hai tuổi, có thể đánh dữ cỡ nào chứ? Em còn trông nữa mà."
Diệp Mạn Tinh cũng nhìn về phía thai long phượng.
Tống Đoàn Đoàn giơ móng vuốt trắng nõn lên:
"Mẹ, con nhìn chị.”
Tống Bối Bối bất đắc dĩ nói:
"Mẹ, không đánh nhau."
Sau một hồi cam đoan, Diệp Mạn Tinh mới thả hai đứa nhóc kia ra ngoài chơi. Cô đi ra ngoài phòng khách vừa nhìn, hay lắm, cha mẹ với anh của cô đều tới cả.
"Cha, anh hai, sao hai người đều tới đây?”
Quan trọng nhất là anh hai của cô, không phải đang đi làm sao? Sao lại đột nhiên tới đây?
“Em gái à, cải cách mở cửa, anh từ chức rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-527.html.]
Diệp Mạn Tinh nghe thấy thì sửng sốt:
"Từ chức rồi?"
Mẹ Diệp ở phía sau, sắc mặt đúng là đen như đáy nồi, Diệp Mạn Tinh lập tức biết là chuyện gì xảy ra?
Chỉ là sao ba cô cũng tới? Dưa và hoa quả, rau củ trong đất của Diệp Mạn Tinh đêu chín kha khá, thịt mua ngày hôm qua cũng còn nên hôm nay cô cũng không cần đến hợp tác xã cung ứng mua. Cô lập tức dẫn mấy người họ đi thẳng về nhà.
Lúc ở trên đường, Diệp Mạn Tinh hỏi chân cha Diệp như thế nào rồi, biết cũng đỡ nên cũng không hỏi nhiều.
Lúc về đến nhà, sắc mặt của mẹ Diệp có thể dùng mây đen dày đặc để hình dung, tóm lại lân này cũng không phải đối với cô, mà là đối với anh hai.
"Anh trai con muốn đi làm ăn gì đó, con khuyên nó đi. Mẹ đi nấu cơm."
Mẹ Diệp đối với còn phải thi vào các đơn vị, cơ quan quốc gia, về cơ bản giống như rơi vào ma chướng vậy.
Cô thi tốt nghiệp cấp ba trễ đã bị bà ấy điện thoại thúc giục biết bao nhiêu lần rồi. Sau khi biết cô đã đăng ký học năm cuối trường trung học quân sự cấp tỉnh, xác nhận rằng sau khi thi đại học vào tháng 7 năm sau, đôi tai của cô cuối cùng mới được an tĩnh lại.
Bây giờ anh hai cô đã từ chức tài xế xe tải của bộ phận hậu cần cục đường sắt, mẹ cô không điên mới là lạ.
“Vậy mẹ làm đi, con đi nói chuyện với cha và anh."
DTV
Có thể nói thành công hay không, cô cũng không biết. Thật ra anh hai cô trước khi cải cách mở cửa chính là đi chợ đen. Anh ấy thích nhất hẳn là buôn bán, có thể làm tài xế xe tải luôn mới là lạ.
Có điều, bên phía Tân Lâm vẫn nói cô ở bên này cần tìm người đáng, để đảm nhận công việc quản lý công tác, anh hai của cô thực sự là một nhân tài rất phù hợp.
Nhưng mà không biết anh hai của cô nghĩ như thế nào? Mấy người đi lên lầu hai, anh hai Diệp ngạc nhiên nói:
"Em gái, cháu gái cháu trai của anh đi đâu rồi?"
Diệp Mạn Tinh rót mấy chén trà hoa, mới nói:
"Tiểu Cao mang ra ngoài chơi rồi.”
Cô đứng dậy mở radio, vẫn có thể nghe được tin tức cải cách mở cửa không ngừng lặp lại trên radio. Trong phòng, trên mặt cha Diệp và anh hai Diệp đêu là sự xúc động, dù sao họ cũng có thể làm ăn riêng.
Anh hai Diệp hoàn toàn phấn khích.
Cha Diệp nghe con gái rằng đất có thể được sử dụng để xây nhà.
Vừa hay ông ấy đã có một số nghiên cứu về xây nhà, trang trí,... Và có chút sẵn sàng thực hiện.
Dù sao ông ấy bại liệt lâu như vậy, chịu đủ đau khổ, trong nhà lại thiếu tiền, còn nợ rất nhiều ân huệ. Bản thân ông ấy cũng không phải là người tâm thường, tự nhiên muốn cố gắng một lần nữa.
Bây giờ chính là khổ nỗi không có phương hướng, không có vốn liếng, có thể nói cái gì cũng không có. Diệp Mạn Tinh lập tức hỏi ý định của hai người.
Anh hai Diệp nói:
"Anh nghe Điền Nhất Hoa nói bên phía Dương Thành kia phát triển không tệ, anh ấy muốn qua bên đó lập nghiệp, nên anh sẽ đi theo anh ấy xem có cơ hội gì không."