Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 497
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:21:58
Lượt xem: 46
Thấy đôi môi đỏ tươi của vợ hơi hé, con ngươi trong suốt như tắm mình trong sương, chỉ đơn giản như vậy thôi đã khiến người ta yêu thích rồi.
"Anh ba, anh cũng lý trí ghê."
Diệp Mạn Tinh vừa khen xong, Tống Văn Cảnh vốn không thích cùng vợ nói về những chuyện khác, nhưng giờ lại bị cô khơi dậy hứng thú: "Em quan tâm cô ta, nhưng người lớn rồi thì phải trải đời mới trưởng thành được."
"Hơn nữa, chẳng ai trong chúng ta biết được cô ta sẽ không hạnh phúc."
Anh suýt chút nữa đã nói người muốn sống sót, muốn trưởng thành thì phải học được cách thích nghi với hoàn cảnh.
Ban đâu, anh cũng chẳng để ý đến chuyện này, cũng không cảm thấy Chu Gia Gia gả cho một người đàn ông có điều kiện kém hơn cô ta thì sẽ không hạnh phúc.
DTV
Mãi đến khi Diệp Mạn Tỉnh nói Chu Gia Gia đã bỏ trốn cùng đối tượng về nhà vào lễ mừng năm mới, sau đó khi về đã kết hôn thì cuối cùng anh mới nhíu mày.
"Mọi người thế mới thấy tiếc cho cô ta." Diệp Mạn Tinh nói.
"Vậy thì sao? Lẽ nào cô ta không thể lựa chọn được à?"
Buổi tối, Tống Văn Cảnh nhanh chóng lấy quần áo tắm xong, lại tự mình đi nấu cơm, quả thật thực hiện người đàn ông tốt của năm.
Lúc ăn cơm, Diệp Mạn Tinh đang đút cho hai đứa nhỏ một chút canh, lại mớm chút sữa, vừa quay đầu lại đã thấy một đôi mắt sáng lấp lánh đang nhìn chằm chằm mình.
Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Mạn Tinh liếc anh chồng một cái, yên lặng xoay người sang hướng khác. Đợi đến khi đút cho hai bé xong, vẫn thấy chồng nhìn chằm chằm mình bèn hỏi: "Anh ba, anh nhìn cái gì đó?"
Tống Văn Cảnh bỗng nhiên nói một câu: "Anh đang nghĩ vợ giỏi thật, đồ ăn của các con đều đầy đủ cả." Diệp Mạn Tinh thoáng chốc đỏ mặt, sắc đỏ hây hây chậm rãi hiện lên gò má trắng nõn trông chẳng khác gì nụ hoa mới nở, xinh đẹp mơn mởn, ướt át cực kỳ mỹ miều.
Yết hầu Tống Văn Cảnh khẽ nhúc nhích, ho khan một tiếng nói: "Ăn cơm trước đi." Anh hơi siết chặt lòng bàn tay, chỉ cảm thấy mỗi nụ cười của vợ đêu vô cùng quyến rũ.
Diệp Mạn Tinh trừng anh một cái, kết quả ngồi vào bàn đã thấy anh gắp cho cô một chén đồ ăn.
Săn sóc đến mức khiến người ta có chút không chịu nổi.
Ăn đến một nửa thì Diệp Mạn Tinh cứ cảm thấy có chuyện gì đó định nói với nam chính, suy nghĩ một hồi mới nhớ đến Tống Tiến đến. Diệp Mạn Tinh gắp hết những món mình không ăn cho nam chính xong mới nói:
"Đúng rồi anh ba, tháng trước có một thanh niên tên là Tống Tiến đến tìm anh, nói là anh họ hay em họ của anh gì đó."
"Cậu ta còn nói anh có thể là con trai của nhà họ Tống ở thủ đô, cậu ta cố tình đến thăm anh định hỏi xem tình hình của anh thế nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-497.html.]
Cô nói xong mới phát hiện đôi đũa của nam chính có một cái rớt xuống đất, không nói tiếng nào một lúc lâu.
"Anh ba, anh ba?”
Cô cũng không biết nam chính đang suy nghĩ cái gì, đành phải mở miệng gọi tiếp một tiếng.
"Tống Tiến?"
"Nhà họ Tống ở thủ đô?"
Tống Văn Cảnh nhanh chóng nhặt chiếc đũa lên, sau đó ngờ vực hỏi liên tục hai câu.
Bình thường Tống Văn Cảnh là một người rất bình tĩnh, giờ lại hỏi liên hai câu liên tục thì có thể thấy được chuyện ấy đã khiến anh không bình tĩnh như những gì anh thể hiện ra ngoài mặt.
"Đúng vậy, Tống Tiến nói cậu ta là đồng nghiệp trong cục đường sắt của anh hai em. Theo lời cậu ta là trong lúc vô tình nhìn thấy ảnh chụp chung của chúng ta, nói vết bớt hình nụ đào kia của anh có thể là con trai nối dõi của nhà họ Tống."
Diệp Mạn Tình tiếp tục gắp những món không thích ăn cho nam chính, làm mà chẳng hề có chút áy náy nào.
Đồ ăn tối nay rất phong phú, nam chính làm một món cà tím xào tương, một món cánh gà chiên, một món bánh khoai tây thịt và một nồi thịt kho tàu béo ngậy, quả thật thơm phức.
Nhưng cô vẫn không thích ăn thịt kho tàu quá béo, nên thịt trong chén đêu được cô gắp hết sang chén của nam chính.
Tống Văn Cảnh cũng không bắt bẻ, mặc kệ có phải đồ ăn gắp từ trong chén của vợ hay không đêu nhét vào miệng.
Anh nghe thấy câu đó của vợ thì con ngươi đen tuyền kia hơi co rút lại, không đáp.
Một lúc lâu sau, trong phòng mới vang lên giọng nói trầm khàn đặc biệt của Tống Văn Cảnh: "Ý em là cô hai Tống của nhà họ Tống ở thủ đô kia?"
Anh cực kỳ thông minh, có thể khiến một người đến nhà chỉ tên nói họ là nhà họ Tống ở thủ đô thì nhà họ Tống kia sẽ không phải nhà họ Tống bình thường.
Lúc cô hai Tống bị thương, Cố Nguyên đã giới thiệu cho anh.
Đến cả anh còn nghe nói nhà họ Tống ở thủ đô còn lợi hại hơn nhà họ Cố, một gia tộc có khả năng lớn như vậy tại sao không tìm được người?
"Đúng rồi đó."
Trong sách nam chính nhận người thân là khi anh bị thương ở trên chiến trường và bị người của nhà họ Tống nhặt được, bấy giờ mới đến nhận lại người thân.