Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 487
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:19:33
Lượt xem: 70
Lúc này tên công tử bột kia chào hỏi với cô: “Hi, cô Diệp, không biết đêm nay liệu tôi có thể vinh hạnh, mời em ăn một bữa cơm được không?"
Phản ứng đầu tiên của Diệp Mạn Tinh là nhìn Tân Lâm: “Anh quen anh ta à?"
Tân Lâm cũng có hai phần công phá, anh ta nhìn Thang Vĩ, nói với Diệp Mạn Tinh: “Thang Vĩ, người thừa kế nhà họ Thang đứng đầu ở Hồng Kông, nổi danh là công tử bột."
Diệp Mạn Tinh “Ồ” một tiếng thật dài, sau đó trực tiếp coi sự lấyq lòng của Thang Vĩ trở thành không khí, đi qua trước mặt anh ta.
Thang Vĩ chưa từng bị người phụ nữ xem nhẹ như thế, sau khi hơi kinh ngạc liên vòng tới trước mặt Diệp Mạn Tinh: “Cô Diệp, tôi là Thang Vĩ, không biết tôi có vinh hạnh được mời em ăn một bữa cơm hay không?"
Diệp Mạn Tinh rốt cuộc cũng đưa con ngươi xinh đẹp sang nhìn anh ta, sau đó nói: “Tôi kết hôn rồi, không thể tùy tiện đi ăn tối với một đồng chí nam xa lạ.”
Sau đó, cô chợt nghe thấy một câu nói trào lưu đặc biệt: “Kết hôn rồi cũng không sao, vẫn có thể ly hôn mà, chúng ta có thể ăn một bữa cơm trước..."
Đôi môi anh đào mắt hạnh của Diệp Mạn Tinh đêu trừng anh ta, vừa muốn nhìn xem sinh vật thần kỳ này, là đứa con trai ngốc của nhà địa chủ nào.
Sau đó, Triệu Chiêu Hoa trông cực kỳ hung hãn xuất hiện.
Anh ấy lập tức kéo tây trang của Thang Vĩ, giọng nói giống như vang vọng từ trong lồng ngực: “Cậu Thang đúng không, cậu muốn tìm em dâu tôi ăn cơm à? Chúng ta quá bên kia nói chuyện một chút trước, sau đó hẵng đi ăn."
Thẩm Nhuyễn Linh cũng ôm đôi long phượng lại đây, nhìn thấy toàn bộ cảnh cậu Thang bị anh hai Triệu mang đi.
Ngay lập tức, trong ngõ nhỏ vang lên một loạt tiếng kêu thảm thiết, tiếng xin tha mạng. Sau đó, Diệp Mạn Tinh nhìn thấy cậu Giang cũng đi tới bên cạnh, bỗng nhiên che miệng cười to ha ha ha, tiếng cười kia, nếu nói không phải cố ý thì cô còn lâu mới tin. Ngay cả khuôn mặt tuấn tú như băng tuyết kia của Tân Lâm cũng nhiễm ý cười, thấy Diệp Mạn Tinh nhìn anh ta, còn ném cho cô một quả bom: “Cô bảo tôi hẹn giúp cô tên phú nhị đại kia, chính là phú nhị đại mà cô muốn hỏi thăm về cành đào ấy, là anh ta.”
Diệp Mạn Tinh nghe vậy thì đâu đây dấu chấm hỏi?
Miệng Diệp Mạn Tinh hơi muốn máng người, người này, xác định không phải là đang lừa cô đấy chứ?
Diệp Mạn Tinh không để ý đến cặp long phượng, nhanh chóng chạy vào trong ngõ nhỏ ngăn cản anh hai Triệu đánh người.
Diệp Mạn Tình nghe được sự im lặng đặc biệt:...?
Nể tình người khác, nên thật sự là tới mời cô ăn cơm?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-487.html.]
Hoa nở hai đóa mỗi đóa một cành, cùng lúc đó, qua năm mới, cô hai Tống rốt cuộc cũng lái xe tới viện điều dưỡng Bắc Đới Hà, cố ý đến tìm bà cụ Tống để hỏi về vấn đề con nối dõi bên ngoài.
Trên mặt cô hai Tống còn có vết thương, bà cụ Tống vô cùng đau xót cho cô, tìm cho cô không ít thuốc tốt: “Con gái trong nhà sao lại có vết thương lớn như vậy?”
Cô hai Tống vui mừng, cẩn thận dỗ bà cụ Tống, sau đó hỏi: “Bà ơi, nhà chúng ta có phải từng để lạc mất một đứa trẻ đúng không?”
Bỗng nhiên bà cụ Tống nghe thấy lời này, cả người hoảng hốt: “Trước kia từng có, nhưng đã từ rất nhiều năm về trước rồi.”
Nhưng mà nhiều quá, bà ấy không muốn nhắc lại nữa.
Đáy lòng cô hai Tống căng thẳng, vội hỏi: “Vậy bà ơi, bà đã từng nghĩ tới việc tìm người chưa?"
“Tìm chứ, nhưng đã sớm không có tin tức, cũng lâu như vậy rồi, chắc chắn là nó không còn sống.”
Bình thường khi nói chuyện bà cụ Tống đã phản ứng rất chậm, nhắc tới đề tài này, trong lòng lại vô cùng nặng nề.
Cô hai Tổng thăm dò nhiều lân, phát hiện bà cụ dường như cũng không nhiệt tình với chuyện tìm người thân, tảng đá lớn trong lòng cô ấy mới rơi xuống.
Bà cụ Tống hỏi cô ấy chuyện bị thương là như thế nào.
Cô hai Tống nói: “Con nhìn thấy một đứa trẻ có hơi giống đứa nhỏ nhà họ Tống chúng ta, cậu ấy bị thương, lúc ấy đâu óc con nóng lên liên chắn thay cho cậu ấy, nên mới bị thương.”
“Bà ơi, con chính là cháu gái của bà, bà không cần phải đau khổ, con sẽ tận hiếu với bà."
Cô hai Tống nói một hơi, bà cụ Tống cũng chỉ ừ một tiếng, rồi nói sẽ tìm bác sĩ đến khám cho cô ấy, cuối cùng tâm trạng ngày hôm ấy nặng nề buồn bực.
Đến tối, sau khi điều dưỡng xong ông cụ Tống đi về nhà, lại thấy người bạn già nhìn một tấm ảnh thật lâu không nói gì: “Bà nó ơi, bà làm sao vậy?”
DTV
Trong giọng của bà cụ Tống còn mang theo tiếng nức nở: “Ông nó à, ông nói xem, nếu thằng hai của chúng ta còn sống, thì nó bao nhiêu tuổi rồi?"
Ông cụ Tống vỗ vỗ lưng bà ấy, giọng nói cũng khản đặc nói: “Cái nghề này của chúng ta, hy sinh người nhà là điều không thể tránh khỏi."
Bà cụ Tống không nhịn được, giọng nói nghẹn ngào: “Nhưng nó, lúc ném đi còn nhỏ như vậy, vì sao lại muốn thổi khói lửa chiến tranh lên người nó.”