Thập Niên 70, Xuyên Sách Thành Mẹ Kế Xinh Đẹp Dịu Dàng - Chương 483
Cập nhật lúc: 2024-10-21 06:19:27
Lượt xem: 65
"Gọi cảnh sát đi."
Giọng nói của Tân Lâm khẽ vang lên, Thẩm Hoa nhanh chóng báo cảnh sát.
Cuộc gọi được kết nối, Tân Lâm bảo Thẩm Hoa bật loa ngoài, trực tiếp báo thân phận: "Xin chào, tôi là Tân Lâm, mấy người này cố ý lái xe đ.â.m người, còn mang theo vũ khí, ở đây chúng tôi có cả phụ nữ và trẻ em."
Hồng Kông vẫn còn rất hỗn loạn, nhiều băng nhóm hoạt động tràn lan, cảnh sát bên này có muốn cũng không kiểm soát được.
Nhưng còn phải xem xem ai là người báo án, cảnh sát bên kia sẽ đưa ra câu trả lời dứt khoát và đến đó ngay lập tức.
Thang Vĩ còn buồn cười hỏi: "Sao anh lại báo cảnh sát?"
"Cảnh sát giải quyết việc này giúp anh được hả?"
Kết quả, Tân Lâm nói với anh ta: "Chúng tôi là công dân tốt, tuân thủ pháp luật."
Thang Vĩ cười khinh, công dân tốt cái chó gì, về sắp xếp lại cái tập đoàn Tân thị kia đi rồi nói chuyện.
Chẳng mấy chốc, tiếng xe cảnh sát vang lên từ phía xa.
Thẩm Hoa đá người đàn ông đây m.á.u trên mặt đất, nói: "Cậu chủ, giờ xử lý thế nào?"
Tân Lâm xoa ngón tay, nói: "Cảnh sát tới thì đưa họ vào đó thì đừng bao giờ thả ra." Thang Hoa cười nói: "Tôi nghĩ là cậu cả Tân không hiền vậy đâu, nếu muốn, tôi có thể nghiền nát bọn chúng rồi ném xuống biển.”
Mấy người nằm trên mặt đất nghe vậy đều sợ c.h.ế.t khiếp, vội vàng cầu xin tha thứ: "Cậu cả ơi, xin cậu tha mạng, chúng tôi thật sự không dám nữa."
Nhưng anh ta chưa nói hết câu đã bị mấy vệ sĩ nhét vải vào miệng.
Tiếng còi cảnh sát ngày càng dồn dập: "Cảnh sát đây, tất cả không được nhúc nhích." Hơn chục cảnh sát mặc đồng phục được điều động để bảo vệ an ninh trật tự, đằng sau là 120 xe ô tô.
Tân Lâm đã không còn ở hiện trường, bên dưới đã có người xử lý. Bên ngoài bệnh viện, chiếc xe hạng sang vội dừng bánh, vệ sĩ của Tân Lâm mở đường, thông báo cho Diệp Mạn Tinh biết họ đang ở đâu.
DTV
Diệp Mạn Tinh thật sự không bị gì nghiêm trọng, chỉ là bị dị ứng. Diệp Mạn Tinh có tiền sử bị dị ứng dẫn đến hôn mê, trong vụ tai nạn này cô bất ngờ động tu vi, còn mang theo cặp song sinh, sợ xảy ra chuyện gì bất ngờ nên đến khám để đề phòng.
Sau khi bác sĩ khám xong, đưa cho cô một liều thuốc chống dị ứng và một ít thuốc khác, xong xuôi mới nói: "Không có gì nghiêm trọng, nhưng với thể chất của cô thì cần phải cẩn thận hơn." Thẩm Nhuyễn Linh ở bên cạnh tự trách: "Đáng lẽ tôi nên để cô lên xe trước."
Diệp Mạn Tinh lắc đầu: "Nếu ở trên xe chưa chắc tôi đã chạy xuống được." Nếu đối phương đã có ý định thì ở đâu cũng giống nhau thôi.
Kể từ lúc bắt đầu quen biết Tân Lâm, những chuyện này là không thể tránh khỏi, cô cũng không sợ hãi gì lắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/thap-nien-70-xuyen-sach-thanh-me-ke-xinh-dep-diu-dang/chuong-483.html.]
Tân Lâm không có mẹ che chở, không có nhà mẹ ở Hồng Kông hỗ trợ mà còn có thể tung tăng nhảy nhót, hiện nhiên cũng không phải là người có thể dễ dàng bắt nạt.
Triệu Chiêu Hoa phì một tiếng, không rên tiếng nào, trong ánh mắt kia ẩn chứa khí thế hung hãn dọa người.
Nghĩ thôi cũng biết Triệu Chiêu Hoa đang giận, anh ấy còn chưa kịp bộc phát ra thì đã bị vệ sĩ của Tân Lâm đạp, anh ấy phải bảo vệ mình trước.
Thẩm Nhuyễn Linh ở bên cạnh hỏi: “Tinh Tinh, em cảm thấy là ai động tay?”
Diệp Mạn Tinh lắc đâu: “Ở Hồng Kông, ngoại trừ nhà họ Tân bọn họ tự đấu đá với nhau ra thì em không nghĩ ra được là ai khác cả.”
Tiếng đối thoại cũng đang vang lên ngoài cửa bệnh viện.
Bên ngoài bệnh viện, Tân Lâm đẩy mắt kính gọng vàng, tay kẹp một điếu xì gà, tay còn lại cầm bật lửa ánh kim, không hề nhúc nhích.
Chờ trợ lý bên trong đi lại nói: “Cô Diệp không sao cả.”
Đôi mắt lạnh nhạt của Tân Lâm thả lỏng, hỏi: “Ai ra tay?"
Chỉ chốc lát sau, người phía dưới đã điều tra rõ, tới báo cáo: “Xem người thì có lẽ là người của bà tư, còn phải xác nhận một chút."
Trợ lý trưởng ở bên cạnh hỏi: “Việc này có cần nói cho ông chủ không?"
Tân Lâm lắc đầu: “Không cần.”
“Nhà họ Dư” khoé môi anh ta khẽ mím.
Cậu Giang tức giận đến mức dậm chân: “Anh à, anh phải sống trong hoàn cảnh như vậy trong một thời gian dài sao?"
Lúc ấy anh ta ngồi ở ghế lái bên kia, chỉ muốn đánh c.h.ế.t những người đó tại chỗ. Lúc định đánh mới nhớ ra trong xe còn có một đứa trẻ, bèn chậm lại, vệ sĩ phía sau lập tức vọt lên.
Trong khi mấy người nói chuyện, người ở bên trong đã ra tới, ngắt ngang cuộc trò chuyện.
Diệp Mạn Tinh còn ngạc nhiên: “Trưởng khoa Tân?"
Tâm Lâm liếc mắt nhìn mấy người một cái, lúc nhìn Triệu Chiêu Hoa còn cố ý dừng lại một lát, sau mới nói: “Xin lỗi, liên luy cô rồi.”
Diệp Mạn Tinh lắc đâu: “Là tôi bị dị ứng, nguyên nhân là do thể chất cơ thể tôi.”
Tân Lâm ừ một tiếng, không nói nhiều mà chỉ hỏi: “Hôm nay mệt mỏi rồi, có muốn nghỉ ngơi không?"
“Có phải cô có gì bán không? Để tôi hẹn với chú năm thu mua tranh chữ đồ cổ cho cô.” Tân Lâm nhớ cô định hỏi về đồ cổ và tranh chữ.